Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1133: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (5)



“Vừa rồi thấy Văn Bân không nói lời nào, phải chăng là có cách nghĩ khác?”

Từ lúc rời k3hỏi lều chủ soái, Hàn Úc vẫn cứ cau có mặt mày, ấn đường đã mờ mờ xuất hiện những nếp nhăn.

“Công La, huynh thấy nếu so chủ công với Bắc Cương thì thế nào?”

Hàn Úc sắp xếp 0lại câu từ trong đầu một lần nữa rồi mới mở miệng hỏi một cách thận trọng.

Trình Tuần 0thoạt đầu còn ngây người ra. Sau đó, dường như hắn chợt nghĩ đến điều gì khiến sắc mặt bỗng tr3ở nên hơi khó coi.

Đến cả Bắc Cương mà Khương Bồng Cơ cũng tiêu diệt được. Việc chinh phạt Hứa Bùi có khó đi nữa, chẳng lẽ còn khó hơn Bắc Cương sao?

“Ý Văn Bân muốn nói, chủ công không bì được với Liễu Hi ư?”

Trình Tuần là một tay “cuồng chủ công”, không chịu được chuyện người ta nói chủ công nhà mình không bằng nhà khác, cho dù người nói có là Hàn Úc cũng không được.

Hàn Úc lắc đầu.

Nếu như chính miệng mình thừa nhận chủ công nhà mình không bằng Liễu Hi, lại còn để Trình Tuần nghe được thì hắn sẽ làm loạn lên mất.

“Ý của ta không phải như vậy.” Hàn Úc giải thích: “Kẻ khinh địch dùng binh là đại họa.”

Cũng giống như hồi nãy.

Trước hết chưa cần bàn đến những lời như “Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này” có ngông cuồng hay không, chỉ riêng nói về tư cách thì Khương Bồng Cơ đã hơn hẳn Hứa Bùi rồi.

Kẻ mạnh hơn cô có tư cách nói cô cuồng vọng, nhưng kẻ yếu hơn cô thì nên lấy hết tất cả tinh thần để ứng phó, chứ không phải là khinh địch.

Trình Tuần nói: “Văn Bân nghĩ nhiều rồi, Bắc Cương căn bản là không thể so bì được với chủ công. Liễu Hi thắng được Bắc Cương cũng chưa chắc đã thắng được chủ công. Bắc Cương vốn là đám man di chưa được khai sáng. Tuy có sức mạnh, nhưng không đủ mưu trí, lại được thêm Liễu Hi gian trá xảo quyệt, may mắn thắng được là chuyện không có gì lạ.”

Hàn Úc nghe được những lời này thì thấy không hài lòng, nhưng lại không lộ ra bất cứ biểu hiện gì.

Trình Tuần có thành kiến rất lớn với Khương Bồng Cơ, xuất thân thế gia mà lại đi hòa mình vào đám thứ tộc hàn môn. Nghe nói dưới trướng cô ta có đủ các thể loại đầu trâu mặt ngựa, con của kỹ nữ, hỗn huyết tạp chủng, tội phạm xăm mình,... Thử hỏi xem, trong tay cô ta có kẻ nào ra hồn không?

Duy chỉ có một người có thể lọt được vào mắt, đó là Phong Cẩn. Tài đức vẹn toàn, gia thế, xuất thân, huyết thống đều là thượng đẳng.

À…

Quên mất, còn có em trai nhà mình nữa.

Nghĩ đến đây, Trình Tuần không giấu nổi cảm xúc mà cau mày.

Vì sao phụ thân lại để Trình Viễn phò tá cho Liễu Hi, mà không hề ngăn trở chút gì?

Trình Tuần lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, đất phương Bắc thiếu thốn giáo dục, thần tử dưới trướng cô ta phần lớn đều là bọn thô thiển, chỉ là những kẻ nông cạn xuất thân thấp hèn, người thuộc dòng dõi quý tộc sẽ không đếm xỉa giao du cùng. Phò tá việc giang sơn là chuyện lớn, bậc anh hào lỗi lạc thật sự thì sao có thể chung thuyền với những kẻ hèn mọn thất đức cơ chứ?”

Trình Tuần theo chủ nghĩa ủng hộ thế gia tiêu biểu, coi huyết thống và xuất thân của mình như một niềm kiêu hãnh, khinh thường chuyện giao du với thứ tộc hàn môn và bình dân.

Môi trường sống từ nhỏ đã xây dựng lên tính cách như thế này, thành kiến về dòng dõi huyết thống đã ăn sâu bén rễ, khó mà loại bỏ được.

Không riêng gì Trình Tuần, nhiều con cái của các thế gia khác đều có quan niệm như vậy.

Mặc dù chẳng có văn bản nào quy định rằng con người chia ra thành bao nhiêu đẳng cấp, nhưng trong tầng lớp thế gia tường đồng vách sắt hiện giờ, những giai tầng vô hình đã sớm được hình thành, tạo nên khoảng cách khó mà vượt qua được.

Hàn Úc nói: “Công La nói lời này là thiên vị rồi.”

Nếu như Hàn Úc không phải đồ đệ của Uyên Kính tiên sinh mà chỉ đơn thuần là con nhà thế gia, thì còn có thể đồng tình với những lời nói của Trình Tuần.

Là người trong cùng một tầng lớp, bất kể là hình thái tư tưởng hay những phương diện khác đều sẽ có những sự tương đồng nhất định.

Nhưng, Uyên Kính tiên sinh là người thầy mà Hàn Úc ngưỡng mộ.

Uyên Kính tiên sinh xuất thân hàn môn, nhưng lại có được sự công nhận của rất nhiều thế gia. Chẳng ai có thể nghi ngờ trình độ học vấn cũng như tư cách làm người của ông ấy cả.

Trình Tuần nhìn thấy Hàn Úc có chút không vừa ý, sau đó mới nhớ ra chuyện Uyên Kính tiên sinh.

Công kích thứ tộc hàn môn trước mặt Hàn Úc, vậy có khác gì đang mắng chửi cha anh ta ngay trước mặt anh ta đâu?

“Liễu Hi tuy là phụ nữ, nhưng cũng là chư hầu cát cứ một phương, nắm giữ đất đai của nhiều châu, hai trại ngựa lớn trong nước đều nằm trong tay cô ta. Chỉ dựa vào một mình chủ công, e rằng khó mà ngăn cản được mũi giáo này.” Hàn Úc tiếp lời: “Điều quan trọng trước mắt bây giờ là chỉ đạo ba quân làm tốt công tác chuẩn bị cho cuộc chiến.”

Hai quân giao chiến, nào có phải xem kẻ nào xuất thân cao thì kẻ đó hơn.

Thiên hạ loạn lạc, đừng nói đến con cái dòng dõi quý tộc, khi đao kề trên cổ rồi, kẻ phải rơi đầu thì vẫn rơi đầu thôi.

Hứa Phỉ xuất thân từ Hứa thị của quận Chiết. Nếu như làm một bảng xếp hạng xuất thân, trong khu vực Đông Khánh, tên này tuyệt đối có thể lọt vào top 50.

Kết quả thì sao?

Xuất thân cao quý có cứu được mạng hắn ta không?

Không những bị bức tử mà thê thiếp của hắn ta còn bị đám côn đồ làm nhục ngay trước thi thể mình, con cái chết hết chỉ còn lại một người.

Thay vì bàn xuất thân cao thấp, chi bằng nói thắng làm vua thua làm giặc.

Kẻ thắng đăng cơ làm vua, kẻ thua phơi thây nơi đồng không mông quạnh.

Trình Tuần cũng thuận theo nói: “Lời này của Văn Bân chí phải.”

Hắn vội vàng kết thúc chủ đề tại đây.

Hai người tách ra rồi, Hàn Úc mới hướng đôi mắt chứa đầy sự phức tạp về phía bóng lưng của Trình Tuần.

Anh ta công nhận tài hóa và lý trí của Trình Tuần, nhưng sự cố chấp của đối phương về xuất thân và gia thế thật sự khiến anh ta đau đầu.

Dưới trướng chủ công Hứa Bùi nhà mình có rất nhiều nhân tài. Muốn trung thành có trung thành, muốn tri thức có tri thức, muốn dũng cảm mưu trí có dũng cảm mưu trí…

Từ lúc thành lập đến bây giờ, Hứa Bùi chưa từng phải phiền lòng về chuyện nhân tài.

Khương Bồng Cơ thì hoàn toàn trái ngược, nếu không phải là vài bậc tiền bối trong giới giáo dục tham gia, cùng nhau làm cho Kim Lân Các trở thành thị trường tuyển chọn nhân tài, thì những nhân tài mà cô có liệu có đủ dùng không? Căn bản là không đủ! Hiện tại vẫn còn tình trạng phải giật gấu vá vai thì càng chẳng cần nhắc đến trước kia làm gì.

Tổ chức có thiếu sót lớn như vậy, vì cái gì mà Khương Bồng Cơ vẫn có thể vững vàng ngăn chặn được Hứa Bùi?

Hàn Úc không phải là không hiểu được chuyện này, nhưng anh ta khéo léo đánh động khuyên nhủ mà Hứa Bùi vẫn chẳng thay đổi gì, thì còn làm thế nào được nữa.

Hứa Bùi trọng dụng thế gia mà lại coi khinh kẻ có tài hoa xuất thân hàn môn, khiến cho bọn họ ngày ngày bị ghẻ lạnh. Dù trái tim có nồng nhiệt thế nào cũng sẽ nguội lạnh.

Nghĩ về điều này, trong lòng Hàn Úc lại nổi lên nỗi bực bội không rõ nguyên nhân.

Anh ta nhất định phải tìm cho mình một việc gì đó để làm, ví dụ như đi tuần tra tình hình luyện binh ở quân doanh chẳng hạn.

Vừa mới đến thao trường, anh ta đã nghe thấy tiếng hô hiệu lệnh dõng dạc như sấm, binh lính theo chỉ thị mà vung lên trường thương, động tác tiến lui linh hoạt mà gọn gàng.

“Tạ Hiệu úy.”

Hàn Úc liếc mắt nhìn thấy Tạ Tắc trên thao trường luyện binh.

Tạ Tắc có đôi lông mày lưỡi mác, cặp mắt sáng với đồng tử đen như điểm mực, vừa có khí khái anh hùng lại vừa khôi ngô tuấn tú.

Lúc này, hắn đang cởi trần để lộ ra cơ thể cường tráng, đích thân xuống thao trường hướng dẫn cho các tướng sĩ kỹ xảo sử dụng trường thương để ngăn địch.

“Hàn, Hàn quân sư.”

Tạ Tắc thu thương, đang định tiến lên phía trước nghênh đón thì bỗng chốc có một trận gió thổi qua khiến hắn cảm nhận được sự man mát nhẹ nhàng.

Hắn mỉm cười ngượng ngùng, vớ lấy một chiếc áo dài chất đống ở bên cạnh, mặc bừa lên che người lại.

“Quân sư đến rồi ư?”

Hàn Úc nói: “Mấy ngày gần đây có hoạt động lớn, đang suy nghĩ cách đối phó, tiện đường qua xem ngươi luyện binh thế nào.”

Tạ Tắc nói: “Thì ra là vậy.”

Hàn Úc nhìn người thanh niên trước mặt, đối phương nhỏ hơn anh ta hai tuổi, nhưng lại cao hơn hẳn một cái đầu.

Không hổ là tinh anh do Tạ thị Huyên Nịnh đào tạo ra.

Hàn Úc cười nheo đôi mắt lại, đứng sang một bên xem Tạ Tắc luyện binh.

Bởi vì có quân sư ở thao trường nên Tạ Tắc vốn dĩ bình thường đã nghiêm khắc bây giờ lại càng nghiêm khắc hơn, đến nỗi các tướng sĩ thì thầm oán trách.

Cho đến khi huấn luyện ngày hôm nay kết thúc thì nhiều người đã mệt đến mức không đứng dậy nổi.

“Các ngươi nhũn hết cả ra làm cái gì chứ? Khiến quân sư chê cười... Tiếp tục nằm như vậy thì luyện thêm hai đợt nữa.”

Tạ Tắc vừa tức giận vừa buồn cười, một vài sĩ quan phụ tá láu cá cười xin được khoan dung.

“Tướng quân uy vũ, chúng mạt tướng thật sự là chịu không nổi nữa. Lập tức đứng dậy ngay đây, đứng dậy ngay đây.”

Tạ Tắc một tay xách cái áo giáp rụng lả tả bên cạnh, một tay ôm mũ sắt, đoạn quay sang mời Hàn Úc: “Quân sư vẫn chưa dùng bữa tối đúng không, chi bằng ở lại đây dùng tạm một bữa?”

Hàn Úc ngẫm nghĩ, vừa hay nhân cơ hội này có thể bàn bạc chuyện bố trí quân bị với Tạ Tắc, bèn nhận lời luôn.