Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1135: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (7)



Nói xong văn thần lại bàn đến võ tướng. Võ tướng dưới trướng của Hứa Bùi tư3ơng đối có tiếng, toàn bộ đều được lôi ra phân tích một lượt.

“Tạ 2Tắc?” Khương Bồng Cơ gọi ra một cái tên, miệng lẩm bẩm nói: “Người họ Tạ ở0 vùng Đông Khánh, lại có xuất thân tốt thì thật không nhiều.”

Bởi 0chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Hứa Bùi, người được dùng dưới trướng đ3ều có gia thế tốt cả.

Tạ Tắc có thể xếp hàng đầu trong đám võ tướng dưới trướng của Hứa Bùi, thì gia thế tất nhiên sẽ không tệ.

Dương Tư và Hứa Bùi đã qua lại được vài năm, về cơ bản đã nắm được căn nguyên thế lực của đối phương, nhưng trong tin tình báo mà gã đưa lên lại không nói nhiều về Tạ Tắc.

Vệ Từ liếc nhìn Lý Uân, đối phương bị anh nhìn đến ngơ người.

“Tạ Tắc? Nếu không nhớ lầm thì người này xuất thân từ Tạ thị Hoàn Nịnh?”

Nghe đến bốn chữ “Tạ thị Hoàn Nịnh”, Lý Uân không kìm được mà dỏng tai nghe ngóng. Đấy là gia tộc đã nuôi dưỡng phụ thân Tạ Khiêm mà.

Khương Bồng Cơ liếc nhìn quyển sổ trong tay, theo tin tình báo trên đó, Tạ Tắc quả thật có liên quan đến Tạ thị Hoàn Nịnh.

“Hẳn là vậy.”

Bởi vì có Lý Uân nên Khương Bồng Cơ cũng hiểu qua về Tạ thị Hoàn Nịnh, nhưng đấy đều là chuyện của nhiều năm về trước rồi.

Theo cách nói của Liễu Xa, hơn hai mươi năm trước đã xảy ra một chuyện khiến Tạ thị Hoàn Nịnh và Vương thị Lang Gia đột nhiên lặn khỏi tầm mắt của công chúng. Cũng bắt đầu từ lúc đó, hai nhà dần gọi đám con cháu giữ chức trọng yếu trong triều về, chỉ chừa lại một số chức cỏn con. Hành động này đối với thế gia mà nói, gần như là không thể nào xảy ra.

Thế gia có thể tại vị trên cao, ngoại trừ gia thế ra, tài phú và địa vị của họ cũng là thứ mà người ngoài luôn ao ước không thôi.

Mất đi quyền thế ở trong triều, dù cho có là thế gia ngàn năm, sức nặng cũng sẽ giảm xuống ít nhiều.

“Đã lâu lắm rồi không thấy con cháu của Tạ thị Hoàn Nịnh, không ngờ bọn họ lại lặng lẽ ủng hộ cho Hứa Bùi…”

Khương Bồng Cơ bĩu môi, vô cùng nghi ngờ phán đoán của Liễu Xa về gia tộc này.

Rõ ràng cô đây mới là chỗ đầu tư tiềm năng, vậy mà Tạ thị lại đầu quân cho đối thủ.

“Bên trong ắt có nội tình.” Vệ Từ cười nói, món hời lớn nhất khi sống lại, ước chừng là việc hiểu rất rõ về chuyện dưa lê của các nhà các hộ: “Nếu Từ nhớ không sai thì Tạ Tắc với Tín Chiêu Công là anh em cột chèo. Hắn theo dưới trướng của Tín Chiêu Công, quá nửa là do quan hệ thông gia.”

So với việc giúp người ngoài, chẳng bằng giúp cho thân thích của mình.

“Anh em cột chèo à?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.

Vệ Từ nói: “Thê tử của Tín Chiêu công xuất thân từ thế gia ở Hoàn Nịnh. Nàng ta là trưởng nữ, em gái út cùng mẹ được hứa gả cho Tạ Tắc, vì thế hai người này là quan hệ anh em cột chèo.”

Đời này xảy ra rất nhiều biến cố, dẫn tới việc nhiều chuyện đã khác so với đời trước, nhưng đa phần các mối quan hệ vẫn không có gì thay đổi.

Khương Bồng Cơ nói: “Hóa ra là thế.”

Vệ Từ lại nói: “Kể ra thì, Tạ Tắc với Hán Mỹ cũng có chút quan hệ thân thích.”

Lý Uân bị điểm tên ngẩn tò te.

Kinh hỉ của đời người là ở chỗ bỗng dưng lại có thêm một người thân.

Bầu không khí ở hiện trường thư thái đến mức chẳng giống như cuộc họp phân tích trước trận chiến, mà giống hội giao lưu buôn dưa lê hơn. Mọi người nghe đến là chăm chú.

Thân phận của Lý Uân chẳng phải bí mật, nhưng anh cũng sẽ không rêu rao khắp nơi, cho nên số người biết cũng ít.

Cỡ nào cũng chẳng ngờ được, tên nhóc nghèo luôn cố gắng phấn đấu trong mắt mọi người như Lý Uân lại là công tử cao phú soái nhà bề thế.

“Tạ Khiêm, cha của Hán Mỹ vốn là đích trưởng tử của Tạ thị. Tộc trưởng hiện nay của Tạ thị là em trai ruột của Tạ Khiêm, Tạ Tắc là đích tử của tộc trưởng. Luận theo vai vế, Hán Mỹ là đường huynh của hắn đấy.” Vệ Từ nói: “Tộc trưởng Tạ thị có năm trai ba gái, Tạ Tắc xếp thứ năm.”

Mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lý Uân càng thêm hừng hực.

“Nói như thế, nếu năm đó Tạ Khiêm bá phụ không gặp chuyện, Hán Mỹ của chúng ta cũng là người thừa kế chức tộc trưởng danh giá của Tạ thị rồi.”

Điển Dần vừa trêu chọc, vừa vỗ vai Lý Uân. Khương Bồng Cơ cũng phụ họa theo vài câu.

Bù thêm vào lỗ hổng gia thế xuất thân, Lý Uân chẳng phải là bạch mã hoàng tử mà khán giả trong kênh livestream ước mơ tha thiết sao?

Lý Uân ngượng ngùng nói: “Chuyện năm đó là hố sâu không thể vượt qua trong lòng của phụ thân, không tiện nhắc thêm.”

Tạ Khiêm vì sao lại bị Tạ thị gạch tên?

Trong lòng Lý Uân hiểu rõ.

Là tai họa do yêu nghiệt chiếm thân thể của mẫu thân gây ra!

Năm đó, Tạ Khiêm đưa Lý Uân và “Vương Huệ Quân” đến quận Hà Gián cầu kiến Trần đại sư, mong có thể diệt trừ yêu nghiệt chiếm hồn đoạt xác.

Chẳng ngờ yêu nghiệt đã phát hiện, nên ra tay sớm một bước, ý đồ sát hại Tạ Khiêm diệt khẩu.

Sau khi xảy ra chuyện, ả trái lại còn lấy ra “chứng cứ” vu oan cho Tạ Khiêm giết vợ bỏ trốn, mặt khác lại bò lên long sàng của hoàng đế Đông Khánh.

Tạ thị bị ép phải giao Tạ Khiêm ra.

Ban đầu, Tạ thị còn ra sức chống lưng cho Tạ Khiêm, một mặt đi tìm Tạ Khiêm, mặt khác hòa hoãn với hoàng thất Đông Khánh.

Nhưng thủ đoạn của nữ xuyên không lại không hề đơn giản. Ả dựa vào những thứ mà hệ thống cho để bày ra mấy “điệu nhảy của tiên nữ*”.

* Một mưu kế dùng mỹ nữ để mê hoặc đối phương, nhằm đẩy đối phương vào bẫy cướp đoạt tiền tài hoặc tính mạng.

Tạ thị thoát được lần này chẳng thoát được lần sau. Cuối cùng để kết thúc, chỉ đành nhượng bộ khai trừ tên của Tạ Khiêm.

Còn bên Vương thị thì không còn mặt mũi nào nhìn người, bởi quý nữ danh giá nhất của Vương thị lại cam tâm đi làm thiếp cho hậu duệ của kẻ chăn ngựa, có mất mặt không chứ. Trong mắt của Vương thị Lang Gia, tổ tiên của hoàng thất Đông Khánh chính là kẻ chăn ngựa. Dù có ngồi lên long ỷ mặc long bào vào thì cũng chỉ là phường chăn ngựa hèn kém!

Nữ xuyên không vui vẻ mà bò lên long sàng, vào vòng đấu đá trong hoàng cung.

Những thủ đoạn yêu mị hoặc chủ của ả truyền đến tai khắp mọi nhà ở Đông Khánh, mánh khóe vô số, còn kích thích hơn cả mấy quyển sách 18+ trên phố phường. Con em Vương thị xấu hổ đến mức chẳng dám ra ngoài gặp ai.

Quý nữ của Vương thị, lại còn là một trong hai mỹ nhân của Đông Khánh. Thế mà lại cởi áo nhảy múa cho quân vương xem ngay trước mặt các cung nữ, còn chủ động dùng miệng dùng tay giúp đối phương giải khuây, miệng thì nói toàn những lời dâm ô, khiến đám tỷ muội trong lầu đều cảm thấy ngượng ngùng. Vương thị vô cùng mất mặt, chỉ đành chọn cách lui về ở ẩn, để thời gian xóa mờ đi “Vương Huệ Quân” đáng xấu hổ kia.

Không thoái ẩn không được. Không thể nào để người ngoài hiểu lầm rằng gia giáo của Vương thị chỉ dạy ra thứ đàng điếm lang chạ cùng cực như thế được!

Đông Khánh của bốn vọng tộc lớn: Phong thị Thượng Dương, Vương thị Lang Gia, Tạ thị Huyên Nịnh và Mạnh thị Thương Châu. Trong bốn nhà thì Phong thị, Vương thị, Tạ thị có truyền thừa lâu nhất.

Vương thị chịu không nổi cơn uất ức này, quá mất mặt.

“Vương Huệ Quân” không cần mặt mũi, nhưng những nữ nhi khác của Vương thị vẫn cần.

Lý Uân đã nói như thế, mọi người đương nhiên sẽ không hỏi theo tới cùng, cùng lắm chỉ có thể nhìn anh cười đầy ẩn ý mà thôi.

Hội nghị buôn dưa lê… Ấy không! Hội nghị phân tích trước trận chiến cơ bản là lấy Vệ Từ làm trung tâm. Những tình báo thu thập được còn chẳng chi tiết bằng anh. Nói đến quan hệ giữa các nhà, thân thế và tính tình của từng người, những thứ viết trên tin tình báo anh đều biết, thứ không viết ra anh cũng biết.

Thật đúng là “Bách khoa toàn thư”!

Không chỉ văn thần võ tướng dưới trướng nghe đầy chăm chú, các khán giả cũng vui vẻ lắng nghe.

Thậm chí có người nói…

[Nếu như Từ mỹ nhân ở thế giới của chúng ta, paparazzi hạng nhất cũng không phải là đối thủ!]

Khương Bồng Cơ bất giác liếc nhìn, âm thầm thấy thương cho anh.

Sau khi giải tán, cô đóng livestream trước giờ quy định, lặng lẽ hỏi Vệ Từ: “Sao huynh lại biết nhiều thế?”

Vệ Từ nghi ngờ khựng lại.

“Chủ công chê Từ nhiều chuyện sao?”

Tường tận chuyện trong nhà người ta như thế, phạm vi gặm dưa còn vượt khắp năm nước trong thiên hạ.

Anh không đợi Khương Bồng Cơ đáp đã nói: “Chẳng qua là trước kia rảnh rỗi quá, biết thêm nhiều về tình hình của các nhà sẽ tiện xử lý hơn thôi.”

Nam đế thì có hoàng hậu giúp xử lý những việc lặt vặt giữa các mệnh phụ của đám đại thần, đến phiên nữ đế lại hơi lúng túng.

Vừa phải xử lý tiền triều, vừa phải tiếp kiến các mệnh phụ.

Vệ Từ xót cô, mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này, anh đều âm thầm vắt óc vật lộn, rồi tổng kết lại dâng lên bệ hạ.

Thời gian lâu dần, muốn không nắm rõ cũng khó.