Trinh thám báo lại: “Chắc là đồng bằng Tây Xuyên.”3
“Đồng bằng Tây Xuyên?”
Khương Bồ2ng Cơ nghe thấy nơi này thì ngẩn ra một lúc. Đối 0với người sống lâu ngày ở phương Bắc như cô thì đ0ồng bằng Tây Xuyên có hơi lạ lẫm.
“Địa da3nh này nghe quen quen...”
Cô suy ngẫm một lát rồi nhanh chóng tìm ra ký ức liên quan đến nó.
“Đồng bằng Tây Xuyên không phải là chiến trường chính của Tây Xuyên diệt Khương sao?”
Xét về mặt địa lý, đồng bằng Tây Xuyên dễ tấn công, khó phòng thủ, ngoài việc đất đai màu mỡ ra thì không còn lợi thế nào khác. Lúc Khương Bồng Cơ và các thần tử dưới trướng nghiên cứu chiến thuật thì họ gần như đã bỏ quên chỗ này. Bây giờ, khi nhắc đến nó, cô chỉ có thể nhớ ra một mẩu điển cố mà mình đã từng xem trước đó rất lâu mà thôi.
“Đúng là chiến trường Tây Xuyên diệt Khương.” Vệ Từ mỉm cười, đáp lại.
Kỳ Quang Nhượng đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh ta vội vã đứng dậy, đi xem địa đồ. Sau khi cẩn thận nhìn qua một lượt, anh ta đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Khương Bồng Cơ nhận thấy anh ta có vẻ bất thường, bèn hỏi: “Văn Chứng có phát hiện gì sao?”
Kỳ Quan Nhượng chau mày và nói với vẻ trĩu nặng: “Sự việc xảy ra ngược với lẽ thường, nhất định là có điều bí ẩn. Lửa hiệu được đốt lên trên đồng bằng Tây Xuyên, chắc là xảy ra chiến sự trong phạm vi quận Hỗ. Hứa Phỉ đã chết, tàn binh gần như đều bị xử lý sạch sẽ, dù cho họ có gây chuyện thì cũng không thể gây tới mức phải đốt lửa hiệu. Trong quận Hỗ, Hứa Bùi là người có quyền lực nhất, vậy ai có thể gây ra tình cảnh lớn đến vậy? Nhượng suy đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng…”
Mọi người đột nhiên kịp phản ứng, Khương Bồng Cơ thì đã bóp nát chén trà trong tay.
Bầu không khí trong lều trở nên bí bách. Phản ứng của khán giả trong kênh livestream chậm nửa nhịp, mất cả một buổi lâu mà cũng không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.
[Áp Lực Núi Sách]: Đã xảy ra chuyện gì? Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, cứ có một dự cảm không lành.
[Trúc Ảnh Hiên]: Lửa hiệu được đốt lên trên đồng bằng Tây Xuyên, boss Văn Chứng nói một đoạn thì nhóm Streamer đã trở nên như vậy rồi.
[Usagi-chan Gặm Cỏ]: Đau đầu, tại sao họ không dứt khoát một chút, nói cho xong chứ? Lúc nào cũng nói một nửa để lại một nửa. Mỗi lần xem livestream là phải chết mất cả nắm tế bào não. Mấu chốt ở chỗ, sau khi tế bào não chết đi thì cục cưng vẫn không bắt được sóng, nhói lòng.
[Dễ Khống Chế]: Quỳ xin boss từng làm lớp phó môn ngữ văn.
Dù gì cũng là livestream, nếu là phim truyền hình thì khi không hiểu còn có thể lùi ngược lại mà tìm tình tiết mấu chốt.
[Giả Gái Chuyên Nghiệp Tào Duệ]: Lúc mới bắt đầu tui cũng thấy hơi loạn não, nhưng xem được một lúc, đột nhiên nhớ ra một việc. Bác Streamer cho Tần Cung mượn mười nghìn binh mã đi cứu Hứa Phỉ, còn để Dương Tư và Trình Viễn làm quân sư và giám quân. Kỳ Quan lão đại đã nói, quận Hỗ là địa bàn của Hứa Bùi, tàn binh của Hứa Phỉ cũng không làm nên trò trống gì, vậy thì chỉ còn lại đội quân của Tần Cung là có thể làm Hứa Bùi phát động chiến tranh, đốt lửa hiệu.
Chuyện này không có gì khó phân tích, kênh livestream có biên độ thời gian lớn, rất nhiều người xem căn bản không nhớ ra cụ thể trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Trong kênh livestream có tám trăm năm mươi nghìn chỗ ngồi, mà hai vị diện có tới cả tỷ người tranh giành, khán giả lưu động quá lớn.
Ngoài một số thành phần ăn ngủ trên mạng, dường như sống ở bên cục phát wifi ra, thì gần như không ai có thể bảo đảm rằng bản thân ngày nào cũng ngồi trong kênh livestream được.
Thông qua sự phân tích của cao nhân, khán giả ăn dưa chậm hiểu ngạc nhiên đến mức rớt luôn dưa trên tay.
[Tuyết Xanh Rửa Kiếm]: Mẹ ơi, thế này chẳng phải là Tiểu Dung Dung đang gặp nguy hiểm sao?
Trong chốc lát, tập thể fan của Dương Tư như bùng nổ, các chủ đề có liên quan nhanh chóng được đưa ra.
Sao mà không nóng ruột cho được, Dương Tư tổng cộng mới có mười nghìn binh, lại còn ở trên địa bàn của kẻ địch. Chuyện này chẳng phải là gà béo tự dâng đến cửa sao?
Dương Tư không phải là NPC có thể hồi sinh, gã là một người sống sờ sờ tại một vị diện khác, càng là thần tượng mà họ thích.
Kênh livestream còn dùng thời gian nhiều năm để nói cho khán giả biết một sự thật đẫm máu…
Chiến tranh rất tàn khốc, nếu Dương Tư chết thì sẽ là chết thật sự.
Khán giả lo đến mức sắp phát cáu.
Khương Bồng Cơ vứt mảnh vỡ của chén trà sang một bên với vẻ mặt rất đỗi bình thường, cô hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Chỗ này cách đồng bằng Tây Xuyên mấy ngày đường?”
“Ít thì ba ngày, nhiều thì năm ngày.”
Con số này đã rất lạc quan rồi. Nếu như gặp phải trở ngại gì đó, nói không chừng còn phải kéo dài thêm mấy ngày.
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ lạnh đi, tay trái cô cầm lấy thanh đao Trảm Thần đang đeo bên hông rồi lạnh lùng nói: “Tập hợp binh mã, mười nghìn là được.”
Dù gì cũng là đi cứu người, không phải chính thức khai chiến, binh mã quá nhiều ngược lại sẽ dễ bị trì trệ.
Kỳ Quan Nhượng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, mọi người trong lều ào ào đứng ra ngăn cản.
“Chủ công, tuyệt đối không được đơn độc thâm nhập vào lòng địch, nếu lỡ có chuyện gì không may…”
“Chuyện không may?” Khương Bồng Cơ nhếch miệng cười nhạt và nói: “Không có khả năng đó.”
Kỳ Quan Nhượng không kìm được liếc mắt, ra dấu cho Vệ Từ.
Mấy người Phong Chân, Phong Cẩn đều ở hậu phương, bây giờ, mưu sĩ đi cùng với quân chỉ có anh ta và Vệ Từ.
Kiêng kỵ thì kiêng kỵ, nhưng nếu Vệ Từ có thể khuyên được chủ công thì cũng là một việc tốt.
Không ngờ, trong lòng Vệ Từ cũng có nỗi khổ.
Hai kiếp liền, anh và chủ công nhà mình đã sống cùng nhau mấy chục năm, anh quá hiểu cô.
Một khi cô đưa ra quyết định gì thì căn bản không còn chỗ để thương lượng nữa, trừ khi…
Vệ Từ tính trong bụng, anh lén nháy mắt ra hiệu cho mấy người Lý Uân, Điển Dần.
Tâm tư của bọn Lý Uân không linh hoạt như Vệ Từ nhưng cũng không phải loại ngu dốt.
Bọn họ đang định bước ra thì Khương Lộng Cầm đã nhanh hơn một bước.
“Mạt tướng nguyện tập hợp quân sĩ nhận lệnh, thề chết đưa nhóm Dương quân sư trở về.”
Lý Uân và Điển Dần cũng trước sau bước ra, không chịu yếu kém hơn.
“Mạt tướng nguyện đi.”
Nói thật, chủ công nhà mình đích thân dẫn binh thâm nhập vào lòng địch để cứu người, hành động này vừa làm người ta cảm động, đồng thời cũng làm người ta thốn không gì bằng.
Tại sao lại thốn?
Nếu lỡ chủ công có chuyện bất trắc gì, nhưng lại không có con cháu kế nghiệp thì bọn họ còn đánh đấm cái gì nữa?
Nói ra thì, còn thần tử của chư hầu nào khổ hơn họ chứ?
Chư hầu nhà nào mà không con cái cả đàn, chủ công nhà họ thì lại đặc biệt, đến nay vẫn độc thân, đến cái bóng của thiếu chủ cũng không thấy đâu.
Càng như vậy thì áp lực của những người làm thần tử như họ lại càng lớn.
Khương Bồng Cơ là chủ công của bọn họ, càng là hạt nhân quan trọng nhất. Một khi cô chết đi thì cả thế lực sẽ tan rã.
“Được, Khương Hiệu úy hãy đi cùng đi.”
Khương Bồng Cơ chỉ đồng ý để Khương Lộng Cầm cùng đi nhưng lại không nói bản thân sẽ không đi.
Mọi người đều ngây ra.
“Can đảm lên một chút, trên đời này, người có thể giết được ta vẫn chưa ra đời đâu.” Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ bình an trở về.”
“Ý chủ công đã quyết, Từ tự biết không cách nào ngăn cản. Chỉ hy vọng chủ công lấy mình làm trọng, đừng mạo hiểm, kích động tấn công, để tránh rơi vào nơi nguy hiểm.” Vệ Từ thở dài trong lòng, anh biết mình không thể ngăn cản nổi cô. Dù cho kiếp trước hay là kiếp này, cảnh tượng như vậy còn ít hay sao?
Nhưng sự thỏa hiệp của Vệ Từ làm Kỳ Quan Nhượng cảm thấy không vui.
Anh ta thầm liếc Vệ Từ một cái, chân mày hơi chau lại.
Mọi người đều không phát hiện ra chi tiết này, chỉ có mỗi Khương Bồng Cơ là phát hiện ra.
“Mọi người lui xuống đi, lập tức chuẩn bị, thời gian không nên kéo dài thêm.” Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu: “Văn Chứng ở lại.”
Nếu như bình thường thì người ở lại luôn là Vệ Từ, nhưng lần này lại đổi thành Kỳ Quan Nhượng.
“Chắc Văn Chứng biết ta giữ huynh lại là vì chuyện gì.”
Cô dùng giọng điệu trần thuật.
Trong lòng Kỳ Quan Nhượng sáng tỏ, anh ta lập tức đoán ra được đáp án.
“Vì Tử Hiếu?”
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh ấy không cản nổi ta, ta không hy vọng Văn Chứng vì chuyện này mà thêm phần kiêng kỵ và bất mãn đối với huynh ấy.”