“Phụng Kính, nhắc mọi người hãy cẩn thận, trong lòng ta cứ luôn cảm thấy không yên.”
3Dương Tư đánh giá mọi thứ xung quanh bằng con mắt nghi ngờ, trong đầu luẩn quẩn nỗi ám ảnh v2ô cớ, dường như có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.
Tần Cung đáp: “Rõ. Mạt tướng sẽ t0ruyền lệnh đến toàn quân, để các doanh tăng cường phòng bị”.
Trình Viễn hỏi: “Phải c0hăng quân sư phát hiện thấy có điều gì đó không ổn?”
Dương Tư đáp: “Công Liêu, cậu n3ghĩ đối thủ của chúng ta là ai? Dù nói thế nào thì Hàn Văn Bân cũng là một trong những học sinh mà Uyên Kính tiên sinh tâm đắc nhất, muốn trục lợi trong tay hắn không dễ dàng gì đâu. Khinh địch là điều tối kỵ trong việc dùng binh. Quá coi thường địch, ắt sẽ gặp họa diệt thân. Truyền lệnh cho tướng sĩ tăng cường phòng bị, không được lơ là, phải cảnh giác mọi lúc. Khoảng cách đến Cô Tư cũng không còn xa nữa, đừng làm hỏng chuyện tại đây.”
Bởi Trình Thừa và Uyên Kính tiên sinh có quan hệ tốt nên thỉnh thoảng Trình Viễn cũng nhận được sự chỉ giáo của Uyên Kính tiên sinh.
Theo Trình Viễn thấy, cho dù vị thầy giáo uyên bác đó có dạy dỗ nên những học sinh tài giỏi đến thế nào thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Gió thổi ồn ào, cây cỏ phát ra tiếng xào xạc.
Hàn Úc mặc bộ đồ màu đen, tóc búi gọn gàng, bôn ba nhiều ngày liên tiếp khiến anh ta gầy đi không ít, trên trán có thể thấy rõ những đường gân xanh.
Hai tay anh ta đưa ra sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về một hướng, có thể lờ mờ trông thấy hơn chục nghìn binh mã như đàn kiến đang chạy, xông về phía Cô Tư. Hàn Úc nhìn chăm chú, phát hiện thấy “đàn kiến” thay đổi từ đội hình lỏng lẻo trước đó thành đội hình quân đội chỉnh tề công thủ sẵn sàng.
Tạ Tắc cũng phát hiện thấy có biến, sửng sốt nói: “Hàn quân sư, bọn chúng đã phát hiện ra rồi?”
Hàn Úc bình tĩnh trả lời: “Nếu chúng phát hiện ra thì đã quay đầu bỏ chạy khỏi chốn thị phi này từ lâu rồi, sao vẫn còn tự chui đầu vào rọ như thế? Nếu đổi là người khác, vừa mới thoát chết trong gang tấc, đa phần sẽ vui mừng đến nỗi lơ là phòng bị, để lộ ra sơ hở chết người. Nhưng Dương Tĩnh Dung lại khác, gã là một kẻ rất nhạy cảm và thận trọng, càng ở trong trường hợp này, gã càng đa nghi. Sự thận trọng này của gã có thể khiến gã giữ chút hơi tàn lay lắt thêm một chút.”
Tạ Tắc chớp chớp mắt rồi quay sang nhìn Hàn Úc.
Hắn luôn cảm thấy quân sư nhà mình vốn không ghét Dương Tư như những gì anh ta hay nói, không những không ghét mà thậm chí còn coi Dương Tư là tri kỷ.
Có điều, đám văn nhân có một thói quen đó là càng là tri kỷ lại đâm dao càng mạnh. Thân làm võ tướng như hắn tạm thời chưa thể hiểu được điều này.
“Nếu bắt sống được Dương Tư, quân sư có thể thử thuyết phục gã.” Tạ Tắc nói.
“Không cùng chí hướng không thể đi chung đường. Tư tưởng của Dương Tư và chủ công khác nhau, hơn nữa…” Hàn Úc khẽ nhếch môi, thể hiện sự mỉa mai, nói tiếp: “Đối với Dương Tư mà nói, trên đời này chẳng có chủ công nào hợp ý gã hơn Liễu Lan Đình. Nếu bị bắt, gã chỉ còn đường chết.”
Tạ Tắc tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại: “Vì sao lại như thế? Chim khôn lựa cành mà đậu, nếu Dương Tư bị bắt sống, cho dù là vì tiền đồ trước mắt hay vì tính mạng bản thân và gia đình, thì việc quy phục chủ mới đều là lựa chọn hàng đầu. Trước đây quân sư cũng từng nói rồi đó, Dương Tư không phải là kẻ bảo thủ cố chấp. Vì mạng sống mà quy phục chủ mới có gì là không thể?”
Hàn Úc cũng không có ý định giải thích cặn kẽ.
Dương Tư là con của kỹ nữ, thân phận cực kỳ thấp kém, trong mắt của chủ công Hứa Bùi, gã khó lòng thăng tiến được.
Nếu không phải Dương Tư vô cùng may mắn, được Uyên Kính giúp đỡ, thì vận mệnh bây giờ của gã sẽ như thế nào?
Hoặc là chết trẻ, hoặc chỉ là một tên tạp dịch chạy việc trong kỹ viện, nghe theo sự sai bảo của kẻ khác.
Mưu đồ thiên hạ, phò trợ chư hầu?
Khỏi cần nghĩ tới làm gì.
Thân phận của Dương Tư khiến gã không thể được Hứa Bùi trọng dụng. Là một kẻ mẫn cảm, kiêu ngạo từ trong xương tủy, gã không thể chấp nhận được sự nhục nhã này.
Hàn Úc hiểu rõ về gã, cho nên anh ta sẽ cho Dương Tư chết một cách thoải mái.
Bên kia, dự cảm xấu trong lòng Dương Tư càng ngày càng lớn, cảm thấy có điều gì kinh khủng sắp xảy ra.
“Không đúng…”
Rõ ràng thời tiết rất đẹp nhưng Dương Tư bỗng cảm thấy rùng mình, hai tay nắm chặt lấy dây cương.
“Toàn quân sắp xếp đội hình, quay đầu trở về.”
Khi hạ lệnh, một nửa quân số đã vượt qua hẻm núi Cô Tư, bỗng có bóng mờ từ hai bên đồi núi ùn ùn đổ xuống.
Ánh mắt của Dương Tư tập trung về phía thân hình con ngỗng đang bay trên cao, tim bỗng thắt lại.
Tần Cung cũng không thể ngờ được liền vội vàng hạ lệnh.
Vừa dứt lời, chỉ trong phút chốc, những lá cờ mang hai chữ “Hứa” - “Tạ” xuất hiện từ cả hai phía. Dương Tư nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
“Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa.” Hàn Úc từ trên cao nhìn xuống, nói: “Tĩnh Dung, đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”
Khỏe khỏe cái con khỉ!
Ngoài mặt Dương Tư tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng lại chửi thề.
Hàn Úc không để cho Dương Tư kịp có thời gian phản ứng lại, sớm đã sắp xếp ổn thỏa, hạ lệnh lăn đá từ hai bên vách núi xuống, phóng tên như mưa.
Vốn dĩ anh ta định tiêu diệt hơn một nửa quân số của Dương Tư, số tàn binh bại tướng còn lại sẽ xử lý dần dần.
Theo dự tính của Hàn Úc, một nửa quân số đi vào hẻm núi, lúc này đã bị chặn đầu, tạo nên cục diện phía trước hoảng loạn phía sau ắt sẽ rút lui, chắc chắn làm hỗn loạn thế trận, quân sĩ giẫm đạp lên nhau, lối ra tắc nghẽn. Quân phía trước không kịp rút lui, quân phía sau không thể chi viện, vì thế sẽ dẫn đến thế trận sụp đổ.
Có điều...
Tạ Tắc kinh ngạc nói: “Quả nhiên là quân tinh nhuệ, trong giây phút này vẫn có thể giữ vững đội hình. Chẳng phải quân sư đã nói bọn chúng đã bị cắt lương thực một hai ngày rồi, đáng ra sĩ khí chiến đấu phải chùng xuống, không còn chút ý chí nào chứ. Nhưng nhìn thế trận hiện giờ lại chẳng phải như vậy. Phải chết ở nơi này, thật sự là rất đáng tiếc.”
Miệng nói “đáng tiếc” nhưng Tạ Tắc lại không hề có một chút tư tưởng nhân nhượng, hạ thủ lưu tình nào.
Vô số đá lăn và dầu nóng từ trên hắt xuống, tiếng kêu gào thàm thiết vang vọng khắp hẻm núi. Tạ Tắc hạ lệnh bắn tên về thung lũng.
Thung lũng giữa núi trở thành mục tiêu phóng tên chủ yếu nhằm triệt phá sự chi viện của đội quân phía sau và đường rút lui của đội quân phía trước.
“Bảo vệ quân sư.”
Tần Cung chặn được tên bắn về phía Dương Tư, nhưng hắn cũng chỉ có hai tay, làm sao mà địch lại được trăm ngàn mũi tên từ phía quân địch?
Hơn mười chiếc khiên được tập hợp thiết lập nên vòng bảo vệ, chống đỡ mưa tên của địch, bảo vệ Dương Tư và Trình Viễn trong cơn loạn lạc.
Lúc này dáng vẻ Dương Tư vô cùng nhếch nhác, bị một mũi tên bắn vào vai, chỉ cần chếch lên một chút thôi là chiếc tên này sẽ cắm thẳng vào ngực gã.
Máu tươi từ miệng phun ra, Dương Tư nghĩ: “Hừ… Cả đời nuôi chim lại suýt bị chim mổ chết.”
Miệng thốt ra một tiếng đau đớn, cả khuôn mặt bỗng co rúm lại nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng, nuốt đau đớn vào trong.
Sau khi chắc chắn đám người Dương Tư đã được an toàn, Tần Cung mới chỉ huy quân sĩ rút lui.
Chỉ cần thoát khỏi hèm núi thì bọn họ vẫn còn một cơ hội sống.
Dầu nóng, đá lăn, tên bắn đều không có mắt, những thứ đó sao có thể phân biệt được ai với ai, phóng xuống trúng kẻ nào thì coi như kẻ đó đen đủi.
Một lúc sau, không biết đã có bao nhiêu binh sĩ bị tên bắn trọng thương, bị đá lớn nghiền nát, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.
Tạ Tắc nói: “Mang cung đến đây!”
Hắn giương cung, ngắm chuẩn mục tiêu vào Tần Cung.
Đại quân đang trong tình trạng hỗn loạn, sĩ khí lay động, chỉ cần chủ tướng hy sinh, thì cả đội quân nhất định sẽ tan rã.
Mũi tên bắn vào không trung, dường như nó có mắt mà lao thẳng về phía Tần Cung.
Sống lưng Tần Cung lạnh toát, cảm thấy nguy hiểm đang đến rất gần.
Hắn kịp thời tránh được mũi tên đó, nhưng lại không thể tránh được mũi tên khác. Đầu mũi tên sắc nhọn sượt qua mặt, máu tươi nhuộm đầy mắt phải.
Trong mắt Tạ Tắc vụt qua một tia kinh ngạc, hắn không ngờ Tần Cung lại có thể tránh được.