Dương Tư híp mắt lại, miễn cưỡng trông thấy Khương Bồng 3Cơ đang đi ngược chiều ánh sáng tới.
Gã nhịn đa2u, lấy cánh tay không bị thương kia chống lên hòn đá ở 0bên dưới mình mà đứng dậy, Khương Lộng Cầm thấy thế bèn0 giúp gã một tay.
“Tội nhân Dương Tư, bái kiến 3chủ công.”
Dương Tư mới tiến lên mấy bước nghênh đón thì Khương Bồng Cơ đã phóng ngựa tới gần. Cô nhanh nhẹn trở mình xuống ngựa, một tay đỡ Dương Tư dậy.
“Tội nhân với không tội nhân gì chứ?” Khương Bồng Cơ chau mày lại, nhìn chằm chằm bả vai cột vải trắng của gã. Vì biên độ động tác của Dương Tư hơi mạnh nên vết thương vừa mới cầm máu lại nứt toác ra. Một chút máu đỏ tươi từ từ rỉ ra, nhuộm thành một mảng đỏ ửng.
Gương mặt Dương Tư tái nhợt, xấu hổ nói: “Tội nhân chỉ huy không thỏa đáng, làm cho mấy nghìn binh sĩ mất mạng ở Cô Tư...”
Khương Bồng Cơ còn tưởng là chuyện gì, chuyện này vốn dĩ không thể trách gã.
Kẻ ngu nghĩ nghìn điều, tất có một điều đúng, kẻ trí nghĩ nghìn điều, tất có một điều sai.
Dương Tư là người, đâu phải là Thiên Não...
Không, cho dù là Thiên Não thì cũng từng có sai sót, càng không nói tới một kẻ phàm nhân?
Truy tìm căn nguyên thì đây không thể coi là lỗi của Dương Tư được, chỉ có thể trách kẻ địch cao tay hơn một nước mà thôi.
Ngược lại, gã thì hay rồi, hùng hục nhảy ra gánh tội.
“Đánh trận nào có chuyện không chết người chứ?”
Mấy nghìn tinh nhuệ mất mạng ở đây, Khương Bồng Cơ cũng đau lòng, nhưng đây không phải là lý do để tùy tiện úp sọt, đùn đẩy trách nhiệm.
Cánh môi Dương Tư mấp máy hồi lâu, hai mắt đầy tia máu bỗng ươn ướt, nhìn người bên cạnh mà âm ỉ xót xa trong lòng.
“Trong chuyện này, huynh đã cố gắng vật lộn hết mình với kẻ địch rồi, thậm chí còn bảo toàn phần lớn binh lực, ta quở trách huynh làm gì?” Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nói: “Nếu huynh thấy áy náy trong lòng, vậy thì hãy dưỡng thương cho hẳn hoi. Lần này bị thua thiệt trong tay Hàn Úc, lần sau lấy lại danh dự.”
Dương Tư kịp thời ngăn chặn tổn thất, hơn mười nghìn tinh nhuệ còn giữ được hơn sáu nghìn.
Phần lớn thương vong đều ở trong hẻm núi Cô Tư. Trong tình huống như vậy mà vẫn có thể rút ra được một bộ phận, ai dám nói Dương Tư không có công chứ?
Ánh mắt Khương Bồng Cơ chuyển tới Tần Cung, cô nói: “Tần Hiệu úy bị thương rất nặng, sao lại không để cho quân y xử lý cho hẳn hoi?”
Thời đại viễn cổ y thuật lạc hậu, ở vào thời đại của cô, gãy tay cụt chân cũng có thể mọc lại trong vài phút, ở nơi này thì sẽ không ổn đâu.
Mặc dù Tần Cung không gãy tay cụt chân, nhưng vết thương trên người vẫn rất kinh khủng, trên mặt còn có một vết thương thật dài.
Đột nhiên bị Khương Bồng Cơ điểm danh, tâm trí đang bay bổng xa xôi của Tần Cung phút chốc quay về.
“Chủ, chủ công...”
Tần Cung kêu lên một tiếng, đầu óc vẫn đang hỗn loạn đến mức đột nhiên im bặt, không biết nói gì.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Có chuyện gì đợi lát nữa rồi nói, Tần Hiệu úy đi xử lý vết thương trước đã, tránh để mất máu quá nhiều.”
Tần Cung còn tưởng sẽ bị khiển trách như bão tố, kết quả lại là sự quan tâm ấm áp, làm hắn đơ cả người ra.
Quen với vị chủ công tính khí thất thường như Hứa Phỉ, Tần Cung đã chuẩn bị tốt tâm lý với bảy mươi hai cách gánh tội.
Cho dù có lý do gì, Tần Cung dẫn binh mà lại làm hao tổn gần bốn phần binh mã, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nếu chủ công có vì thế mà nổi trận lôi đình, dùng quân pháp để xử trí hắn thì hắn cũng không có lời nào oán hận.
May mắn Khương Bồng Cơ không biết được suy nghĩ nội tâm của Tần Cung. Nếu như cô biết, chắc chắn cô sẽ trợn tròn mắt.
Cô là kiểu chủ công không phân biệt trắng đen đó chắc?
“Chủ công, Tư để Công Liêu chỉ huy tàn quân rút lui trước một bước.” Dương Tư chậm rãi ngồi lại phiến đá to lớn kia, âm thầm thở một hơi thật sâu, đè xuống sự đau đớn của vết thương: “Công Liêu vẫn chưa biết chủ công đã chỉ huy quân cứu viện tới nơi, có thể phái người đưa tin tức gọi cậu ta quay lại không?”
Khương Bồng Cơ nói đùa: “Đương nhiên rồi, nếu không Công Liêu chạy sai phương hướng, chạy tới hang ổ của địch thì không hay đâu.”
Ngay sau đó, Khương Bồng Cơ phái người đưa tin gọi Trình Viễn quay lại.
Thoạt đầu Trình Viễn vẫn hơi mông lung, tóm lấy người đưa tin hỏi ba, bốn lần rồi mới tiếp nhận tin vui bất ngờ này.
Cậu vốn chững chạc, giờ lại sụp đổ trong tức khắc, trên mặt lộ ra dáng vẻ dở khóc dở cười.
“Ông trời phù hộ chủ công... ông trời phù hộ cho quân ta...”
Sau khi vui mừng khôn xiết, Trình Viễn lại hỏi thăm kỹ càng tình hình của Dương Tư và Tần Cung, biết hai người này còn sống, Trình Viễn suýt chút nữa đã mừng phát khóc.
Cậu vội vàng điều chỉnh, tập hợp binh mã, thuận theo đường cũ mà trở về.
Lúc trốn chạy, tâm trạng cậu nặng nề như bị một ngọn núi đè ép, đủ loại tâm tình tiêu cực ép cậu đến không thở nổi.
Khi đi, cậu chỉ hận không thể lắp đặt dưới chân mình một cặp Phong Hỏa Luân, vèo một cái là bay tới được.
Khi cậu đưa binh tới nơi, doanh địa đơn sơ đã dựng xong, nồi đã được bắc lên từng đống lửa, đồ ăn nấu ùng ục trong nồi.
Mùi thơm của thức ăn bay vào mũi mỗi người, dụ cho tiếng bụng của mọi người vang lên như sấm.
Những binh lính may mắn còn sống sót kia đã rất đói, bọn họ không để ý cơm trắng vừa ra lò, há miệng muốn ăn.
Cơm nóng hôi hổi lăn lộn mấy vòng trong khoang miệng, khiến bọn họ bị bỏng đến run rẩy.
Đầu lưỡi bị bỏng đỏ cả lên mà họ cũng không đành lòng nhổ ra, ngược lại còn nuốt trọn.
Nhiệt độ ấy thuận theo khoang miệng lăn vào thực quản, vừa bỏng, vừa ấm áp, lại thỏa mãn. Không ít người đã chảy nước mắt nóng hổi, ôm bát nghẹn ngào.
Những ngày tháng này uống nước để no bụng, ăn vỏ cây, cỏ dại, đói vô cùng, chỉ có thể quấn chặt dây lưng quần. Một đám người đã sớm đói đến mức xanh cả mắt rồi.
Dương Tư cũng như vậy, nhưng hiện tại gã gặp phải một chuyện ngoài ý muốn khá lúng túng.
Toàn bộ cánh tay phải của gã bị quấn chặt, treo ở trước ngực, tay trái dùng đũa rất không tự nhiên.
Miếng lớn còn được, có kỳ quặc thì vẫn có thể gắp lên, những thứ cắt nhỏ kia, gã làm thế nào cũng không gắp lên nổi.
“Ài... đáng hận mình không phải Tử Hiếu...” Dương Tư hâm mộ một phen, có vẻ không vui mà đặt đũa xuống. Hai tay trái phải của Vệ Từ đều rất linh hoạt, tay trái viết chữ hay dùng đũa đều có thể so được với tay phải, xử lý công văn cũng là hai tay cùng làm. Tuyệt kỹ như vậy, người bình thường không học nổi.
Gã đang nghĩ thì ở trước mắt có thêm một cái thìa gỗ.
“Đa tạ Khương Hiệu úy...”
Dương Tư được sủng ái mà hơi lo sợ.
Vị nữ hiệu úy này ngày thường vô cùng cao ngạo lạnh lùng, ngoài chủ công ra, trong mắt cô không có người thứ hai.
Dương Tư trước sau như một, không dám trêu chọc kiểu người như vậy.
Cô có thể hạ thấp địa vị mà đưa thìa cho mình, quả thực giống như mặt trời mọc ở đằng Tây ấy.
“Không cần cảm ơn, quân sư không tiện dùng đũa, ta sợ lại thất lễ trước mặt chủ công...”
Dương Tư: “...”
Ha ha, quả nhiên hôm nay mặt trời vẫn mọc ở đằng Đông, vị hiệu úy khó mà gần gũi này, nói chuyện vẫn là về chủ công.
Dương Tư không nhịn được mà lẩm bẩm, Khương Lộng Cầm thính tai nghe thấy tên mình.
“Quân sư?”
Dương Tư ho nhẹ một tiếng, lấy thìa dùng cơm, né tránh Khương Lộng Cầm.
Ngược lại, Khương Bồng Cơ đã nghe thấy Dương Tư nói gì.
Cô lướt ánh mắt qua Khương Lộng Cầm, gương mặt bất động như núi, trong lòng lại nghĩ thầm.
Thừa dịp Khương Bồng Cơ dùng cơm, đám khán giả đã chịu đủ kinh hãi lặng lẽ meo meo thò đầu ra. Cuối cùng thì màn hình trống không cũng xuất hiện lẻ tẻ mấy bình luận.
[Sân Gia]: Xin hỏi, hiện tại tôi đã được bình luận chưa?
[Mùa Đó]: Chắc... chắc là được rồi nhỉ?
Trong đầu khán giả của hai vị diện gào thét như nổi bão, cho dù cách một màn hình nhưng luồng sát khí ấy vẫn khiến bọn họ run lẩy bẩy.
Lúc xem livestream, bọn họ luôn cho rằng Khương Bồng Cơ sẽ đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng một đao chém đôi màn hình rồi làm thịt bọn họ.