Vốn dĩ Hứa Bùi cũng không quá để tâm, nhưng vừa nghe được những lời này3 thì liền lộ ra vẻ căng thẳng, đáy mắt cũng trầm xuống.
Ngay đ2ến tên phó tướng cũng dám bêu xấu Hàn Úc trước mặt hắn ta, ai đã cho h0ắn cái dũng khí đó?
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lạ0i chẳng có biểu hiện gì.
Hắn ta nói: “Trước nay Văn Bân vốn lu3ôn lãnh đạm, sao lại có thể dễ dàng thù hằn người khác được? Nếu như lời ngươi nói có lý thì hắn sẽ khiêm tốn tiếp thu thôi.”
Đây đều là những lời từ tận đáy lòng của Hứa Bùi. Mặc dù tính tình của Hàn Úc cứng nhắc, đôi khi có mạo phạm, nhưng đối phương thực sự là một lòng trung thành với hắn ta.
Một người lấy lòng trung thành làm tôn chỉ lại chưa từng chia bè kéo cánh, thử hỏi ai có thể không thích cho được?
Phó tướng vừa nghe xong liền chột dạ.
Từ những lời này có thể thấy rõ rằng chủ công Hứa Bùi tin tưởng Hàn Úc.
Hắn dám mạo hiểm đến bêu xấu Hàn Úc với Hứa Bùi, chỉ riêng hành động này đã đủ đắc tội Hàn Úc tới chết rồi.
Nếu chủ công không tin lời hắn thì chẳng phải là hắn đã tự hủy đi tiền đồ của mình sao?
Bây giờ tên đã lên dây, không thể không bắn. Sống lưng hắn ướt đầm mồ hôi nhưng vẫn kiên quyết đến cùng đem hết những gì mình biết kể ra hết.
Phó tướng nói: “Mạt tướng biết bản thân mình có tội, nói xấu sau lưng người khác đã làm mất đi sự ngay thẳng của một bậc quân tử. Nhưng Hàn quân sư ngang ngược, chuyên quyền, tự cho mình là đúng, đã nhiều lần thay đổi quân lệnh làm lỡ mất thời cơ chiến đấu. Đến bây giờ lại còn mặt dày đi tranh công che mắt người, mạt tướng làm sao có thể làm trái với lòng trung thành của mình mà vờ như không biết được?”
Hứa Bùi vừa nghe được những lời này thì trong lòng liền nổi lên nghi ngờ.
Mặc dù tính tình Hàn Úc thẳng thắn làm anh ta dễ đắc tội với người khác, nhưng văn võ dưới trướng hắn ta từ trước đến nay chưa từng vì điều này mà sinh lòng oán giận.
Cùng lắm thì nói tính tình Hàn Úc quá tệ, hành sự ngang tàng thôi, nhưng nhìn chung cũng không phải khuyết điểm quá lớn.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói thế? Nếu không có bằng chứng thì lời ngươi nói chính là vu khống!”
Thanh âm của Hứa Bùi trầm xuống, ánh mắt dấy lên mấy phần hung ác. Hắn ta nhìn chằm chằm vào phó tướng đến mức da đầu hắn tê dại.
Phó tướng hạ quyết tâm, nghển cổ lên nói: “Hàn quân sư đã thả Liễu Hi, chẳng lẽ đây không phải tội lớn sao?”
Hứa Bùi suýt nữa sặc nước bọt của chính mình.
Chẳng thể trách hắn ta mất đi hình tượng vì những lời của phó tướng rõ ràng là quá sức tưởng tượng.
Cái gì mà “Hàn Úc thả Liễu Hi” cơ?
Liễu Hi ở giữa mấy vạn đại quân, Hàn Úc sao có thể thả cô ta đi được?
“Ngươi nói cặn kẽ ra xem, rốt cuộc là như thế nào?”
Phó tướng như gỡ được nút thắt trong lòng. Hắn thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nào ngờ Hứa Bùi không những không trách tội mà còn bắt đầu dò hỏi.
Thấy thế, phó tướng biết rằng chuyện này có hy vọng.
Hắn nói: “Mặc dù Hàn quân sư có nắm một phần binh quyền, nhưng người thống lĩnh quân đội dù sao cũng là Tạ Hiệu úy...”
Phó tướng đang muốn nói Hàn Úc cứ chỉ tới gọi lui Tạ Tắc, độc chiếm binh quyền, vì thể hiện sự bất bình cho tướng quân của mình. Cơ mà Hứa Bùi thì chẳng có tâm trạng nghe đoạn sau.
“Trước hết ngươi hãy nói về chuyện Văn Bân thả Liễu Hi là như thế nào đã, những chuyện khác tạm gác lại một bên.”
Phó tướng uất ức nuốt những lời còn lại vào bụng, nói ít mà ý nhiều: “Tên giặc Dương Tư này đáng lẽ đã bị chôn vùi tại Cô Tư rồi, nhưng nào ngờ vì sự chỉ huy của Hàn quân sư có điều sai lầm nên đã khiến cho tên giặc này có được cơ hội giữ lại hơi tàn. Về sau, quân chi viện của bọn chúng đến nơi thì Hàn quân sư không đánh mà chạy. Nếu đã vậy, mạt tướng coi như quân sư nhận thấy tình thế bất lợi nên đã kịp thời ngăn chặn tổn hại. Nhưng... nhưng quân sư đã sớm nhận ra người cầm đầu đám quân chi viện chính là Liễu Hi!”
Hứa Bùi cảm thấy chuyện này như trò cười, Liễu Hi tự mình cầm binh vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để đến cứu đám Dương Tư sao?
Đùa nhau đúng không?
Hứa Bùi nghĩ như thế nhưng biểu hiện của phó tướng lại không giống như đang giả bộ chút nào, trong lòng bỗng chốc dao động không yên.
“Sức mạnh của Liễu Hi thực sự không phải loại tầm thường, nhưng cô ta lại có cái tính không biết an phận, đúng là có khả năng tự mình ra trận thật...”
Phó tướng không kìm được mà ngắt lời Hứa Bùi, hắn nói: “Liễu Hi chỉ có ba nghìn quân chi viện, mà tàn quân của Dương Tư kẻ thì bỏ chạy, kẻ thì bị thương. Bên ta lại có đến hai mươi nghìn binh lực thì tại sao không thể giao chiến một trận với bọn chúng chứ? Hàn quân sư không suy xét gì đã thay đổi quân lệnh, ép Tạ Hiệu úy hạ lệnh rút quân... Chủ công, Hàn quân sư đã bỏ lỡ mất thời cơ quá tốt như thế, thật sự rất đáng chém! Mạt tướng cho rằng, hai mươi nghìn tướng sĩ đều không tiếc hy sinh thân mình để đổi lấy cái đầu của Liễu Hi! Vì chủ công, cho dù là đánh đổi chính mạng sống của mình cũng phải khiến cho Liễu Hi nhận lấy cái chết, thế mà Hàn quân sư lại hạ lệnh rút quân...”
Nói đến đây, phó tướng uất ức đến mức hốc mắt đỏ cả lên.
Hắn thật lòng nguyện trung thành với Hứa Bùi.
Nếu có thể dùng tính mạng của hai mươi nghìn người để đổi lấy cái đầu của một mình Khương Bồng Cơ thì hắn cũng nguyện ý đổi!
Bởi vì hắn biết rõ, nếu không đổi lấy bây giờ thì về sau sẽ phải trả giá bằng nhiều thương vong hơn thế.
Ngoài mặt Hứa Bùi tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng hắn ta lại cuộn trào sóng gió.
Hắn ta nói với phó tướng: “Ngươi hãy nói hết những chuyện mà ngươi biết ra, không được giấu giếm bất cứ điều gì.”
Phó tướng nghe được lời này thì mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: “Vâng!”
Hứa Bùi đi thay y phục đã lâu, Hàn Úc lo lắng sợ đối phương gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, trở thành một Vu Mã Thương thứ hai. Anh ta đang định phái người đi hỏi một chút thì Hứa Bùi đã vội vã trở về. Lúc này, yến tiệc đã qua được già nửa, mọi người đã uống hết ba lượt rượu, bắt đầu ngà ngà say.
Hàn Úc phát hiện sắc mặt Hứa Bùi hơi u ám. Anh ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đã có tin xấu gì truyền đến?
Suy nghĩ về tình hình bây giờ, đôi lông mày của Hàn Úc cau lại, hiện rõ nét lo âu.
“Văn Bân gặp phải chuyện gì phiền lòng ư?”
Trình Tuần chuyển ánh nhìn của mình từ chỗ biểu diễn sang hướng Hàn Úc, thấy cảm xúc Hàn Úc lúc này có gì đó bất thường.
Thời gian Hàn Úc dẫn binh truy kích Dương Tư, Hứa Bùi lại vô cùng trọng dụng Trình Tuần, vì thế chỗ ngồi của Trình Tuần trong yến tiệc khá cao.
“Quanh đi quẩn lại vẫn vài chuyện đó...”
Yến tiệc không phải là nơi để bàn chuyện, Hàn Úc chỉ đành tiếp chuyện một cách đại khái.
Trình Tuần nghe vậy cũng đã rõ ràng, nhưng hắn vẫn tin vào thực lực của chủ công nhà mình hơn. Chủ công chưa chắc sẽ bại dưới tay Khương Bồng Cơ.
“Hạng người như Liễu Hi làm sao có thể đánh đồng với chủ công được? Cho dù từng có một thời huy hoàng thì cuối cùng cũng chỉ như ngôi sao băng trên bầu trời đêm, lướt qua thoáng chốc thôi.”
Giống như việc cô ta thân thiện hàn môn, chẳng hề có bất cứ nội tình gì, cuối cùng bị chôn vùi bởi thế thời loạn lạc.
Hàn Úc không bày tỏ ý kiến gì, anh ta đã chẳng buồn uốn nắn lại cái lối suy nghĩ cố chấp của Trình Tuần nữa rồi.
Trong lúc Trình Tuần đang điên cuồng cổ động cho chủ công nhà mình, ánh mắt Hứa Bùi lại hướng về phía Hàn Úc, đáy mắt lóe lên sự dị thường.
Hắn ta thật sự tin tưởng Hàn Úc, nhưng những lời phó tướng nói lại khiến trong lòng hắn ta nổi lên cảm giác không ổn.
Trong tay Hàn Úc có hai mươi nghìn binh mã mà lại không thể đánh nổi vài nghìn tên tàn quân bại tướng sao?
Rõ ràng biết được chư hầu quân địch ở trên mặt trận, vậy mà Hàn Úc không những không suy xét đến việc chém tướng, diệt địch mà trái lại còn hạ một mệnh lệnh hoang đường như rút quân vậy ư?
Hứa Bùi biết sức chiến đấu của Khương Bồng Cơ khủng khiếp thế nào, nhưng một người thì khó mà đấu lại được quân vây bốn phía.
Một người dù có trâu bò đến thế nào, đối mặt với sự tấn công của hai mươi nghìn người thì cũng khó tránh khỏi cái chết.
Chỉ cần có thể giết được Khương Bồng Cơ, hy sinh hai mươi nghìn tráng sĩ thì đã sao?
Nói khó nghe hơn một chút, cho dù hy sinh chính bản thân Hàn Úc thì đã sao?
Không đáng ư?
Khương Bồng Cơ đến nay vẫn còn độc thân, không hề có con cháu nối dõi.
Một khi cô ta chết, thế lực Hoàn Châu vốn vì cô ta mà tập trung lại sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cho dù vẫn còn Liễu Xa, nhưng Liễu Xa đã ẩn dật nhiều năm, từ lâu đã chẳng màng thế sự. Cứ cho là ông ta trở lại thì cũng đảm đương được cái việc gì chứ?
Một cơ hội tốt như vậy, tại sao Hàn Úc lại không nắm bắt?
Hứa Bùi cũng nghĩ đến việc Hàn Úc có tính toán của riêng mình, nhưng cái tính toán ấy có thể so được với một mạng của chư hầu phía địch không?
Yến tiệc kết thúc, Hàn Úc lén đi gặp Hứa Bùi.
Chuyện mà Hàn Úc muốn nói cũng chính là chuyện này.
Hứa Bùi thuộc phái diễn xuất tốt trong đám sĩ tộc, cho dù trong lòng không vừa ý thì ngoài mặt cũng sẽ không có gì bất thường.
Dù Hàn Úc có giải thích chuyện lui binh kỹ càng đến thế nào đi nữa, cảm giác bất mãn của Hứa Bùi cũng chỉ dịu đi chứ không hoàn toàn biến mất.