Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1155: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (27)



“Sao ngươi lại ở nơi này?”

Lúc này Dương Tư không hề có3 lấy một chút mừng rỡ khi gặp được người xưa ở nơi tha hương n2ào, đáy mắt gã còn toát ra mấy phần sát ý lạnh lùng khiến cho 0người ta run rẩy.

Người đàn bà ngồi quỳ chân trên đệm 0một cách đoan chính, sống lưng gầy gò cúi xuống thật sâu, bái 3lạy Dương Tư. Hai tay cô ta túm chặt lấy miếng nệm ghế, không nói một lời.

“Trả lời đi!” Không chỉ sắc mặt của Dương Tư trở nên lạnh lùng mà giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Bọn họ tìm ngươi tới đây làm gì? Để đối phó ta à?”

Ba chữ cuối mang theo sự mỉa mai và khinh bỉ vô cùng đậm.

“Không nói?”

Dương Tư thấy cô ta giả chết, dưới cơn thịnh nộ, gã phất tay áo, định rời đi.

Người đàn bà nhìn thấy gã xoay người đi thật liền vội vàng quỳ gối lết tới, ôm lấy hai chân gã, khóc sụt sùi, rưng rức.

“Đừng đi... Nếu huynh mà đi, thiếp và Tứ nhi đều sẽ chết mất.”

Dương Tư thử rút chân ra, thế nhưng cô ta ôm rất chặt, không chút nhúc nhích, không thoát ra được.

“Khương Hiệu úy, cứu mạng...”

Dương Tư phí công sức một phen nhưng vẫn không giãy ra được, gã chỉ đành tức giận quay ra ngoài hô lên một tiếng.

Người đàn bà đang ôm lấy chân gã sững sờ, nhìn thấy một người hầu gái ăn mặc mộc mạc từ ngoài đi vào. Đối phương cũng không nhìn Dương Tư mà giơ tay túm lấy cổ áo của cô ta, xách cô ta lên: “Chỉ một cô gái như thế này mà huynh cũng hô cứu mạng á? Dương quân sư, huynh không cần gặp lang trung thật đấy à?”

“Bánh bao thịt” dâng tới tận cửa không ăn, lại còn bị “bánh bao thịt” vây khốn hai chân, không thoát ra được...

Khương Lộng Cầm thấy mình đã lệch quỹ đạo với cả thế giới rồi, thì ra đàn ông lại ốm yếu vậy sao?

Cô dời ánh mắt xuống dưới, Dương Tư lùi lại mấy bước theo bản năng. Đợi đến khi gã hiểu được nội hàm trong lời nói của cô thì sắc mặt vốn đã khó coi lại nặng nề thêm mấy phần.

“Hai người quen biết nhau à?”

Thấy Dương Tư không nói gì, Khương Lộng Cầm liếc mắt nhìn người đàn bà hai gò má còn đọng vệt nước mắt đang ngã bên cạnh.

Dương Tư nói: “Đâu chỉ là quen biết...”

Khương Lộng Cầm “ồ” một tiếng, nhớ tới tác phong ngày thường của Dương Tư, cô truy hỏi: “Chồng hờ vợ tạm à?”

Lẽ nào là nợ tình?

Dương Tư: “...”

Phụ nữ, thật đúng là không thể trêu vào mà!

Trước đây, tác phong của gã quả thật là chẳng ra làm sao, nhưng trong con mắt của Khương Lộng Cầm gã nát đến thế ư?

Người đàn bà bị ngã hơi đau, cũng không dám tiếp cận tới trước mặt Dương Tư nữa. Ngược lại, cô ta dùng ánh mắt soi mói nhìn Khương Lộng Cầm.

Cô ta lăn lộn mười mấy năm ở tần lâu sở quán, thị lực vô cùng sắc bén, nhìn qua là có thể nhận ra Khương Lộng Cầm trang điểm kiểu chưa kết hôn nhưng đã không còn trong trắng nữa.

Khương Lộng Cầm cảm nhận ngay được sự thù địch trong ánh mắt của người đàn bà kia.

Ghen tị, oán hận, khinh thường, chán ghét...

Không phải chỉ là đánh ngã một cái thôi sao, đến mức phải thù hằn như thế á?

“Đây là bữa chính của Hồng Môn Yến à?”

Khương Lộng Cầm nhíu mày hỏi Dương Tư. Hứa Bùi phí một phen trắc trở mở tiệc chiêu đãi Dương Tư, còn tưởng rằng là mỹ nhân kế kết hợp kế ly gián, một màn liên hoàn kế khiến cho Dương Tư và chủ công lục đục. Không ngờ thế mà hắn ta lại phái tới một người đàn bà hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Độ tuổi này có thể chuẩn bị lên chức bà được rồi ấy nhỉ?

Dương Tư tức giận nói: “Đoán chừng là vậy.”

Người đàn bà trước mặt này đã chứng kiến khoảng thời gian thê thảm nhất trước đây của Dương Tư, bây giờ lại bị Khương Lộng Cần gặp phải, khắp người gã đều khó chịu.

Người đàn bà hỏi: “Cô là ai?”

Khương Lộng Cầm cười lạnh để đáp lại, cô không muốn trả lời. Người đàn bà lai lịch bất minh này lấy đâu ra tư cách chất vấn cô?

Cô tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, tránh việc một lát nữa Dương Tư lại cầu cứu mình.

Dương Tư thấy cô lầy ở đó không đi, gương mặt càng không nén được giận, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, kịp thời giải quyết cho xong việc.

“Nói đi, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”

Người đàn bà kia bị sự lạnh lùng của gã làm cho lạnh người, bả vai hơi co lại, cắn chặt môi dưới.

Cô ta và Dương Tư tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng biết người này tính tình rất ác liệt: “Nghe nói huynh lọt vào mắt xanh của quý nhân, bây giờ đã lên tận mây xanh rồi. Thiếp không yêu cầu gì khác, chỉ cầu huynh xin hãy thương xót, cứu lấy thiếp và Tứ nhi. Chỉ cần huynh mở miệng yêu cầu, hai mẹ con thiếp sẽ được cứu.”

Dương Tư cười lạnh: “Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào...” Người đàn bà đắn đo suy nghĩ, cắn răng nói: “Dựa vào lời nói trước khi lâm chung của tỷ tỷ.”

Hai mắt Dương Tư ẩn chứa sát ý nhưng trên mặt lại nở nụ cười, gã hỏi: “Ngươi vẫn còn mặt mũi mà nhắc tới các nàng ấy à? Trước khi rời khỏi quận Cương Định, ta đã chuộc ngươi từ lầu xanh ra, đã tận tình tận nghĩa rồi. Bây giờ, ngươi lại xuất hiện ở nơi này, chắc chắn chẳng có lòng tốt. Sao ngươi còn có mặt mũi mà mở miệng nói ra lời ấy?”

Khương Lộng Cầm ở bên cạnh làm khán giả ăn dưa, xem một màn kịch lớn ngập tràn ân oán tình thù.

Người đàn bà rưng rưng nói: “Thiếp chỉ là một cô gái yếu đuối, không làm thế này thì đã bị người ta lột da, rút xương, chết không toàn thây từ lâu rồi.”

Dương Tư không muốn nghe người đàn bà miệng đầy lời dối trá này nói gì nữa.

Người đàn bà lại nói tiếp: “Thiếp lừa gạt những người đó, nói Tứ nhi là cốt nhục của huynh, bọn họ liền bắt Tứ nhi lại. Nếu như huynh không muốn giúp chuyện này thì hai mẹ con thiếp thật sự sẽ không thể sống nổi nữa. Dương Tĩnh Dung, nể mặt Đệ Nương các tỷ ấy, giúp đỡ ta thêm lần này nữa, được không?”

Dương Tư suýt chút nữa đã bị tức đến mức đau xóc hông.

Mặc dù cuộc sống riêng của gã và Phong lãng tử phong lưu như nhau, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ đổ vỏ.

Miệng người đàn bà kia cứ nói đi nói lại hai câu nói đó.

Năm đó Dương Tư chuộc cô ta từ lầu xanh ra, cô ta đã hoàn lương, gả cho một người đàn ông.

Nhưng người đàn ông trung thực đó số mệnh thật ngắn ngủi, chẳng bao lâu sau thì chết, để lại cô ta và đứa con ba tháng trong bụng.

Mẹ chồng luôn khúc mắc với quá khứ của cô ta, nghi ngờ huyết mạch trong bụng, nhẫn tâm đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Sau đó, cô ta lại tái giá với một người đàn ông khác, không bao lâu sau người đàn ông này cũng chết.

Người đàn ông thứ ba sống lâu hơn một chút. Cô ta cho rằng cuộc sống đã trở nên yên ổn rồi, không ngờ người chồng lại bị bắt đi phục vụ lao dịch rồi chết.

Một người đàn bà mang theo một đứa trẻ, cuộc sống thật sự rất gian nan. Bên ngoài lại chiến tranh loạn lạc, cô ta chỉ đành lấy chồng thêm lần nữa.

Người đàn ông thứ tư là một con bạc chơi bời lêu lổng, không có tiền là sẽ đánh cô ta và con, còn thóa mạ đã lấy cô ta về mấy năm rồi mà không sinh được con là vì trước đây cô ta đã phục vụ quá nhiều đàn ông. Sau đó, nhà nghèo đến nỗi không tiếp tục sống nổi nữa, thế mà hắn lại định để cô ta làm lại nghề cũ, còn muốn kéo con trai cô ta đi làm kỹ nam hầu hạ đàn ông. Dưới cơn nóng giận, cô ta đã lấy dao bổ củi trong nhà chém chết người đàn ông đó!

Đồng hương đã bắt cô ta đưa tới phủ nha, vì mạng sống, cô ta chỉ có thể lôi Dương Tư ra.

Cô ta không biết những chuyện khác, nhưng cô ta biết Dương Tư gặp được quý nhân, đã trở thành người ở trên kẻ khác, bấu víu vào quan hệ của gã không chừng có thể sống sót.

“Quân sư có con cháu thất lạc ở bên ngoài à?” Khương Lộng Cầm không nhịn được lên tiếng.

Về mặt lý trí, Khương Lộng Cầm cảm thấy tính khả thi của chuyện này rất cao, dù sao thì Dương Tư và Phong Chân đều là cá mè một lứa mà.

Nhưng Dương Tư lại nói: “Không có chuyện đó, đừng vấy bẩn sự trong sạch của ta.”

“Nhưng ta thấy hai người các huynh khá thân quen đó.”

Dương Tư nói một câu cho qua: “Quen biết thời niên thiếu mà thôi.”

“Vừa rồi cô ta nói cô ta lừa gạt người khác Tứ nhi là cốt nhục của huynh, lẽ nào... những người đó muốn dùng cái mác giả dòng dõi vợ con để uy hiếp huynh à? Có điều, đám người Hứa Bùi cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, nếu như huynh và người đàn bà này không có chút liên quan thì bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng lời giải thích của cô ta đâu nhỉ?”

Dương Tư thật đúng là không có chỗ mà phản bác.

“Chỉ như vậy thì dường như cũng không uy hiếp được gì mà.” Khương Lộng Cầm nghi hoặc.

Dương Tư nói: “Cô ta từng là gái lầu xanh.”

Trong nháy mắt, Khương Lộng Cầm đã hiểu ra rồi.

Mọi người đều biết xuất thân của Dương Tư, nếu như truyền ra ngoài chuyện gã có con với kỹ nữ rồi lại vứt bỏ mẹ con họ thì gã sẽ bị người ta chế nhạo cả một đời.

Cha mẹ không phải là người mà bản thân có thể lựa chọn, nhưng gã lại làm ra hành động giống với phụ thân thì điều này chứng minh điều gì?

Chứng minh cái tật này có thể di truyền, đứa con của kỹ nữ cuối cùng cũng sẽ không ra hồn.

Dương Tư lại nói: “Con của cô ta còn bị tạm giam, nếu như chiến sự bộc phát, đứa con sẽ bị tế cờ...”

Sắc mặt Khương Lộng Cầm cũng trầm xuống.

Nếu thật sự như vậy, cuộc đời này của Dương Tư coi như xong.

Kẻ địch có thể lấy chuyện này làm sơ hở, âm thầm xúi giục Dương Tư.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều phải xây dựng trên cơ sở sự thực được thành lập.

“Huynh và người đàn bà này thật sự không có quan hệ gì?”

“Quen biết, nhưng không có quan hệ mờ ám, đứa bé đó không liên quan đến ta.” Dương Tư thở dài, nói: “Trên cô ta có hai tỷ tỷ, trưởng tỷ lớn tuổi hơn ta, nhị tỷ bằng tuổi ta, nhà bọn họ ở bên cạnh nhà tranh nơi ta đi học. Trưởng tỷ của cô ta tên Chiêu Nương, nhị tỷ chính là Đệ Nương mà khi nãy đã nhắc tới. Mặc dù Đệ Nương là một cô gái nhưng lại thông minh, hiếu học vươn lên, dường như chỉ cần nói một chút là hiểu...”

Chiêu Nương thân là trưởng tỷ, rất thương muội muội, biết nhị muội bị tiếng đọc sách bên nhà hàng xóm hấp dẫn, nàng cũng muốn biết chữ nên đã mặt dày tới cửa thỉnh cầu.

Ban đầu, Dương Tư không đồng ý.

Sau đó, gã vẫn mềm lòng mà đồng ý. Bởi vì thiên phú của Đệ Nương vượt quá tưởng tượng của gã, điều này khiến Dương Tư nảy ra suy nghĩ tích cực.

Cứ thế hơn một năm trôi qua, Dương Tư và hàng xóm cũng đã thân quen.

Gã và Đệ Nương bằng tuổi nên có chút hương vị thanh mai trúc mã.

Thế nhưng...

“... Phụ thân của bọn họ không phải thứ tốt đẹp gì, lúc còn trẻ đã nợ một đống tiền đánh bạc, bị ép phải chạy tới xứ khác. Mẫu thân của Đệ Nương đã bán thân cho chốn ăn chơi, lấy thân gán nợ để cho ba đứa con gái của mình không bị bọn đòi nợ bắt đi. Bà lao lực mấy năm, cả người nhiễm bệnh, sau khi chết, ngay cả một cái quan tài mỏng cũng không có, chỉ quấn một cái chiếu rồi mai táng. Phụ thân của Đệ Nương nghe nói đã trả sạch nợ nên cả gan trở về. Tên cặn bã này không rút ra được bài học, trốn ở xứ khác mà vẫn còn đam mê cờ bạc, thiếu nợ. Sau khi trở về, ông ta còn muốn bán ba chị em Đệ Nương vào nơi phong nguyệt...”

Lúc trước từng nói qua, Dương Tư là do Uyên Kính tiên sinh nhặt được, mặc dù không ôm về Lang Gia nuôi nấng, nhưng cũng cho gia đình nông dân nuôi dưỡng một món tiền, để bọn họ thay ông chăm sóc. Trước khi nhập môn, cách nửa năm ông ấy lại tới thăm một lần, đợi đến khi Dương Tư nhập môn thì đổi thành ba tháng một chuyến.

Khi ba chị em Đệ Nương bị cha ruột bán vào lầu xanh lấy tiền, Dương Tư đang đi theo Uyên Kính tiên sinh đọc sách, tập viết.

Khi trở về, gã mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tư đi tới lầu xanh đó. Chiêu Nương mười lăm tuổi đã vội tiếp khách, xuất giá làm hoa nương. Vì nền tảng tốt, khí chất lại sạch sẽ nên cũng nổi một thời. Hai muội muội vì tuổi còn nhỏ nên đã thoát được một kiếp, ở lầu xanh làm nha hoàn hầu hạ người ta.

Muốn đưa người ra khỏi lầu xanh thì hoặc là dùng tiền chuộc thân, hoặc là chạy trốn.

Dương Tư không có tiền nên cũng chỉ có thể lựa chọn cách sau.

Lúc đó Dương Tư còn rất nhỏ, nhưng tâm trí lại không thua kém gì một thiếu niên bình thường.

“... Chiêu Nương không muốn cả đời làm kỹ nữ, càng không muốn hai muội muội cũng theo gót tỷ ấy, nên đã đồng ý với kế hoạch của ta. Lầu xanh có không ít tạp dịch hung ác, nhưng thu hút bọn chúng rời đi thì không khó. Chiêu Nương cũng không phải hoa khôi đầu bảng gì, người trông chừng tỷ ấy cũng ít, trốn đi khá thuận lợi. Nào ngờ...” Nói rồi Dương Tư lạnh lùng liếc nhìn người đàn bà đang run lẩy bẩy, không nói một lời: “Cô ta lại là thứ ngu xuẩn, chỉ nhìn thấy lầu xanh có đồ ăn, thức uống, có quần áo nên không chịu rời đi, trước khi bỏ chạy đã trốn mất, cuối cùng còn bán đứng hai tỷ tỷ.”

Lầu xanh là một nơi rất tàn khốc, các tỷ muội chạy trốn mà bị bắt được, còn có thể có kết cục tốt sao?

Chiêu Nương biết được hành tung của tỷ muội các nàng bị lộ, một khi bị bắt được, các nàng ấy may ra còn có đường sống, nhưng Dương Tư chắc chắn sẽ bị đánh chết!

Dương Tư được Chiêu Nương giấu vào hầm, các nàng sau đó đã bị hai mươi mấy tên ác ôn của lầu xanh bắt lấy.

Kết cục rất thảm...

Dương Tư trốn trong căn hầm âm u, nghe động tĩnh từ phía trên truyền tới.

Sự tối tăm của căn hầm cùng không gian chật hẹp bức gã đến phát điên.

Gã đã vô số lần muốn bò từ hầm ra, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được, gã chưa từng căm giận sự nhỏ bé, yếu đuối của mình đến vậy.

Cho dù là Chiêu Nương mười lăm tuổi hay Đệ Nương mới tròn mười tuổi, đối mặt với hai mươi mấy tên đàn ông được giải phóng dã tính, há còn có đường sống?

Các nàng ban đầu còn giãy giụa xin tha, sau đó chỉ còn thoi thóp...

Đợi đến khi Dương Tư từ hầm chui ra, thứ nhìn thấy chính là cảnh hoang tàn.

Chiêu Nương không hề oán hận gã, ngược lại cầu khẩn nếu như gã có bản lĩnh thì hãy chiếu cố tam muội một chút.

Toàn thân Đệ Nương xanh đen, trước khi chết, miệng còn thì thào tiếng “đau”.

Chuyện này khiến cho tính tình của Dương Tư có thay đổi lớn, trong thời gian một đêm đã nhanh chóng trưởng thành.

Dương Tư an táng hai tỷ muội xong, tránh một trận sóng gió, sau đó mới biết được ai là người đã bán đứng hành tung của ba người họ.

“... Là do ta tuổi nhỏ, ngây thơ đã hại chết tỷ muội bọn họ. Nếu không phải ta thì có lẽ bọn họ ở lầu xanh cũng sẽ khổ, nhưng chí ít vẫn còn sống... Ta có lỗi với bọn họ... nhưng người này cũng là đồng lõa.” Dương Tư chỉ người đàn bà đang ngồi liệt trên mặt đất.

“Ta vốn định trước khi cô ta cập kê xuất giá, kiếm tiền chuộc cô ta khỏi lầu xanh. Có điều cô ta lại vô cùng đần độn, tin tưởng lời chót lưỡi đầu môi của một lang quân nhà giàu nào đó, tự cam chịu làm thiếp. Chẳng được bao lâu, vì tính tình khoa trương nên đã bị phu nhân chính thất đánh cho một trận rồi bán về lầu xanh. Ta tới nói muốn chuộc cô ta, cô ta lại nói muốn chuộc cô ta cũng được nhưng phải đón cô ta về với tư cách phu nhân chính thất. Làm khó dễ như vậy nên ta đã từ chối.”

Dương Tư canh cánh trong lòng chuyện người đàn bà bán đứng họ, cô ta lại muốn tìm chỗ chết như vậy, nên đã dứt khoát giả vờ câm điếc nhìn cô ta một mình bay nhảy trong lầu xanh.

Thiên hạ có loạn, Dương Tư muốn ra ngoài lang bạt một phen, trước khi đi đã bảo thư đồng dùng bạc chuộc người đàn bà này khỏi lầu xanh.

Sau đó, không biết cô ta đã xảy ra chuyện gì mà khi gặp lại còn muốn gã đổ vỏ.

Sau khi nghe xong, Khương Lộng Cầm im lặng hồi lâu.

“Cho dù Hứa Bùi có ý đồ gì thì chẳng qua đại khái là muốn dùng người đàn bà này và con của cô ta để uy hiếp ta...” Dương Tư lạnh lùng nói: “Mặc dù ta phong lưu nhưng cũng không phải thứ thơm thối gì cũng muốn. Chí ít, ta không muốn chạm lấy nửa ngón tay vào người này.”

Người đàn bà sợ sệt nói: “Khi đó thiếp còn nhỏ, căn bản không hiểu...”

Dương Tư hừ lạnh: “Tuổi còn nhỏ, nhưng khi bán đứng tỷ tỷ lại suy nghĩ rõ ràng, mồm miệng lanh lợi.”

Người đàn bà lại nói tiếp: “Mặc dù thiếp có sai, nhưng huynh cũng nói, tỷ tỷ không hề trách tội...”

Dương Tư cười lạnh: “Thế nên ngươi mới có thể thoát thân khỏi lầu xanh chứ không phải bị nhiễm bệnh chết dưới thân một tên đàn ông nào đó.”

Người đàn bà lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Dương Tĩnh Dung, sao huynh lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm nhìn con cháu duy nhất của ba tỷ muội ta chết ở đây sao?”

“Ta đương nhiên là nhẫn tâm, sau này tìm cho các nàng ấy hai người con nuôi kha khá, nuôi dưới danh nghĩa bọn họ...”

Dương Tư thời trẻ bị ảnh hưởng bởi chuyện kia, dẫn tới tinh thần uất ức, gần như sụp đổ.

Hiện tại gã lại có thể coi nhẹ, hay có thể nói là gã đã nhìn thấy nhiều chuyện còn thảm hơn, đã luyện thành ý chí sắt đá từ lâu rồi.

Khương Lộng Cầm cau mày nói: “Cho dù huynh không có quan hệ gì với cô ta, nhưng nếu Hứa Bùi chơi trò vô lại với huynh, dùng mẹ con cô ta làm lý do công kích...”

Cảnh ngộ của Dương Tư thật đáng lo.

Bỗng nhiên, gã lạnh lùng nói: “Chỉ là kỹ nữ thôi mà, ai biết được huyết mạch trong bụng là của ân khách nào?”