Liễu Xa siết chặt nắm đấm, đôi môi nứt 3nẻ trắng bệch bị ông cắn bật máu.
2
Giọng nói kia đang phân tích nguyê0n nhân để phản bác, nhưng Liễu Xa biết0 những lời Bạch Điệp nói bảy tám phần 3là sự thật.
“Ngươi vừa nảy sinh sát ý với Bạch Điệp, nếu không phải ta ngăn cản, bọn họ đã bị ngươi bóp chết rồi.” Liễu Xa tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Nếu cái chết của A Mẫn không có điều gì khúc mắc, vì sao ngươi phải thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu?”
“Tại sao?” Giọng nói trong đầu lại không có động tĩnh, Liễu Xa tự nhủ: “Nàng ấy cũng chỉ là một người bình thường.”
Đám Cổ Trăn không có cách nào tiếp nhận sự thật, Liễu Xa cũng không thể chấp nhận.
Nếu thật sự ngay khi vừa bắt đầu đã sai, vậy chẳng phải những mưu đồ trong suốt bao năm qua của ông đều là trò cười hay sao?
Bên tai Liễu Xa vang lên từng lời chất vấn của Bạch Điệp, tâm trí xao động, suýt chút nữa đã phun ra máu.
[Người bình thường ư? Nếu nàng ta chỉ là người bình thường thì không thể nào khiến ta và ngươi lục đục nội bộ như vậy... Ngươi khiến ta rất thất vọng. Ta và ngươi vốn là một chỉnh thể, phải hợp nhất mới có thể hoàn chỉnh. Hôm nay lại vì một người đàn bà hai chân mà ngươi muốn tách ra, được lắm...]
Liễu Xa siết chặt nắm đấm, máu huyết cuộn trào nơi lồng ngực, trong đầu là những suy nghĩ hỗn loạn.
“Chẳng lẽ đây không phải là vấn đề của ngươi?” Liễu Xa nói: “Tình cảm vốn là thứ luôn luôn thay đổi, là một nhân tố không thể khống chế.”
Liễu Xa nhớ rất rõ, từ khi ra đời ông đã biết rất nhiều chuyện, nhưng trong chỗ tối luôn có một nguồn sức mạnh khiến ông phát triển thành công tử lông bông.
Từ khi biết Cổ Mẫn, dường như ông đã mơ hồ ý thức được điều mà mình muốn.
Nhưng Cổ Mẫn lại là con gái Cổ thị, một trong Lang Gia Song Xu, cao đến mức ông không thể với tới.
Mặc dù ỷ vào quan hệ thông gia giữa các trưởng bối để kiếm mối giao tình thanh mai trúc mã, nhưng các trưởng bối trong gia tộc cũng chưa hề có ý định cho ông và Cổ Mẫn ở bên nhau.
Một mặt Liễu Xa muốn mạnh mẽ vùng lên, mặt khác lại bị nguồn sức mạnh quỷ dị kia điều khiển tránh xa thư phòng, say đắm vào chốn hưởng lạc.
Mãi đến hai năm trước khi Cổ Mẫn nghị hôn, Liễu Xa tình cờ gặp một vị “tiên nhân”, bị dụ dỗ ăn một loại tiên đan, bỗng nhiên nhớ lại tất cả. Ông phụng mệnh đóng vai Liễu Xa, có thể khi đầu thai ông không đi theo đúng trình tự nên bị ý thức vị diện phong tỏa ký ức.
Được khôi phục trí nhớ, Liễu Xa không hề an tâm mà ngược lại ngày càng sợ hãi.
Đến khi hai người con trai trưởng đều chết, nỗi sợ hãi này đã tăng lên đến đỉnh điểm.
[Theo lịch sử ghi chép, Liễu Xa không hề có con trai trưởng, ngươi và Cổ Mẫn đều là giả mạo, con trai các ngươi sẽ được phép tồn tại sao?]
Vì để bảo vệ lợi ích của bản thân mình, ý thức vị diện sẽ tự thanh lý những điểm lạ, điều này Liễu Xa biết.
Nhìn người con gái thông minh nhanh trí, Liễu Xa như rơi vào hầm băng.
Hai con trai trưởng không thể trụ lại, vì thế trước mắt chỉ còn đứa con gái linh phách đầy đủ này.
[Cơ thể này được ý thức vị diện chuẩn bị riêng cho số mệnh chi tử, bây giờ lại bị con gái ngươi chiếm mất, ngươi biết không?]
Giọng nói quen thuộc vang lên như nhát dao đòi mạng, khiến Liễu Xa luôn luôn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.
Liễu Xa mất hồn mất vía: “Ta nên làm thế nào? Ngươi mau nói cho ta biết, ta phải làm thế nào?”
[Thuận theo lịch sử đi, kiên nhẫn chờ số mệnh chi tử tới. Chỉ có hấp thu đầy đủ... ngươi mới có thể cứu được hồn phách của chúng.]
Chờ số mệnh chi tử tới ư?
Vậy nghĩa là con gái ông sẽ...
Liễu Xa muốn nói lại thôi, trước giờ trong lòng ông chưa từng có cảm giác chán ghét và lo âu đến vậy.
Nhưng ông lại không dám biểu lộ ra bên ngoài, thấy Cổ Mẫn mang thai lần thứ ba, khuôn mặt bà nhuộm ý cười, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như thuận theo lịch sử...
Lần mang thai này của A Mẫn dù là trai hay gái cũng đều phải biến nó thành thứ tử mới được.
Như vậy hẳn là có thể che giấu được ý thức vị diện, nhân tiện còn có thể đuổi nữ xuyên không tham lam ngu xuẩn kia đi.
Ông cho rằng tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp, nào ngờ sau khi sinh, cơ thể Cổ Mẫn suy yếu nhanh chóng, không bao lâu sau thì qua đời.
Mặc cho điều tra thế nào, Liễu Xa cũng chỉ có thể tra ra cái chết của Cổ Mẫn có liên quan đến việc nữ xuyên không kia chiếm lấy thân thể Vương Huệ Quân.
Có được đương nhiên có mất, Liễu Xa chọn đầu thai làm người, ông sẽ mất đi năng lực và lợi ích vốn có của chủng tộc.
Vì để trả thù mà ông nhận con gái của “Vương Huệ Quân” và Xương Thọ Vương làm thứ nữ, đặt tên là Liễu Huyên, bắt tay vào công cuộc báo thù.
Không chỉ là “Vương Huệ Quân”, số mệnh chi tử, còn cả ý thức vị diện tràn đầy ác ý này.
Liễu Xa luôn luôn suy nghĩ, không biết rốt cuộc Cổ Mẫn đã làm sai chuyện gì?
Xuyên không vốn không phải ý của bà, sau khi xuyên không bà cũng chỉ an phận, không hề làm chuyện gì trái luân thường đạo lý, cho dù không giống với Cổ Mẫn trong lịch sử nhưng những việc bà làm vô hại đối với lịch sử, đối với số mệnh chi tử chỉ có lợi mà không có hại.
So với toàn bộ vị diện, bà chỉ là một hạt bụi nhỏ, vì sao lại không tha cho bà?
Liễu Xa biết ý thức vị diện có năng lực bài xích người đến từ bên ngoài, một khi hồn phách phổ thông không có bối cảnh phía sau như Cổ Mẫn bị bắt, nhẹ thì bị đưa về vị diện ban đầu, nặng thì hồn phi phách tán. Mười mấy năm sống trong an nhàn thực sự khiến ông quên mất sự nguy hiểm này.
Điều may mắn duy nhất là Cổ Mẫn không bị hồn phi phách tán, bà chỉ bị đưa về chỗ cũ mà thôi.
Liễu Xa muốn tìm được bà, không chỉ phải xác định vị trí chính xác trong vô số vị diện mà còn phải phá vỡ hàng rào giữa hai vị diện.
Chuyện này vô cùng khó khăn, còn khó hơn cả việc ông cảm hóa bản thể nói lời yêu thương hay buông tha việc báo thù.
[Hừ, nhìn bộ dạng uất ức của ngươi kìa, đúng là mất mặt.]
Liễu Xa im lặng.
Ông sớm đã bị đối phương chê nhiều thành quen.
[Nếu như ngươi còn muốn gặp Cổ Mẫn thì không phải không có cách.]
Khi Liễu Xa đang rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong cuộc đời thì âm thanh này vang lên như một cọng cỏ cứu mạng, ông nhất định phải nắm chặt lấy nó.
“Cách gì?”
[Chỉ cần mượn vị diện chi tử hủy số mệnh của vị diện, ta và ngươi khôi phục thực lực rồi thì việc phá vỡ hàng rào vị diện còn gì khó sao?]
Liễu Xa cau mày: “Đó là vị diện văn minh cấp cao.”
Tuy rằng nơi Cổ Mẫn sinh tồn là một vị diện cấp thấp nhưng vì bị vị diện chi tử can thiệp nên trực tiếp thăng lên cấp cao. Thế gian có hàng trăm hàng ngàn vị diện, vị diện cao cấp chính là vị diện mạnh nhất, hàng rào vị diện ở đây vô cùng vững chắc, rất khó phá vỡ.
[Theo như ta biết, vị diện chúng ta đang ở là vị diện song sinh với vị diện của Cổ Mẫn.]
Nếu như so sánh hai vị diện như một bào thai sinh đôi sẽ dễ hiểu khái niệm vị diện song sinh.
Nói đơn giản, vị diện đó có thể thăng làm vị diện cấp cao thì vị diện ở đây cũng có khả năng như vậy.
Nếu không phải như thế thì cần gì giày vò tới lui với một cái số mệnh chi tử.
[Nếu có thể nắm được vị diện đó, những điều mong muốn trong lòng ngươi sẽ trở thành sự thật.]
Bất kể những lời bản thể nói là thật hay giả, Liễu Xa chỉ còn cách tin tưởng.
“Được... Ta sẽ sắp xếp.”
[Đặc cược không phải chỉ đặt một bên, số mệnh chi tử không hề dễ gạt như vậy, ngươi phải chuẩn bị thật cẩn thận.]
“Ta biết rồi.” Liễu Xa rũ mắt nói: “Nếu chuyện này thành công, ngươi cũng có thể khôi phục thực lực chứ?”
Đối phương mừng rỡ nói: [Cũng gần như là vậy. Nhưng trước đó ta vẫn cần dựa vào nữ nhân ngu xuẩn kia để hấp thụ số mệnh.]
Liễu Xa nói: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ là hai cá thể độc lập, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ trở lại bản thể nữa.”
[Đó là chuyện đương nhiên, “yêu” với ta chính là thứ bỏ đi.]