“Im miệng...” Liễu Xa lạnh lùng3 nói: “Để ta suy nghĩ một chút2.”
[Chúng ta đã bố trí0 lâu như vậy, đã phóng lao thì0 phải theo lao, nếu buông tha 3cơ hội này, tất cả những tâm huyết trước kia coi như đổ bể.]
Hệ thống chủ tức giận, Liễu Xa chẳng qua chỉ là một phân thân, hôm nay lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với bản thể.
Ai cho ngươi cái gan này?
Liễu Xa nhíu mày mất kiên nhẫn.
Hệ thống chủ càng thúc giục, ông càng không thể tin tưởng đối phương.
Từ khi Cổ Mẫn qua đời, lòng Liễu Xa đã như tro tàn, nếu không phải cam kết của hệ thống chủ khiến ông sống sót, nói không chừng ông đã sớm không thể chống đỡ được. Hôm nay biết được kẻ thù thật sự, nói thế nào ông cũng phải kéo cả đối phương vào địa ngục, chịu cảnh vạn kiếp bất phục.
“Ta không an tâm... Ngươi quá gian xảo.” Liễu Xa nói: “Ngươi nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta sẽ đồng ý dốc toàn lực giúp ngươi.”
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, đối với hai tinh thần thể thuần khiết cao cấp như bọn họ, một khi mất đi bản thể để dựa vào sẽ giống như ốc sên lột xác, lộ ra bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể, mặc cho người ta xâu xé. Biết được nơi mà hệ thống chủ đang ký sinh, ông sẽ nắm được quyền chủ động.
[Chúng ta vốn là một thể, ta xảo quyệt, bản tính của ngươi cũng xảo quyệt vậy thôi. Trở mặt bán đứng đồng đội, giết kẻ thân quen bên mình, chuyện này ta làm rất thuận tay, ngươi cũng không kém cạnh. Nếu ta nói cho ngươi chỗ ẩn thân, khó có thể đảm bảo ngươi không trở mặt bán đứng ta cho số mệnh chi tử.]
Hệ thống chủ mỉm cười cự tuyệt.
Biết rõ Liễu Xa có ác ý, hận nó thấu xương mà nó còn ngoan ngoãn nói thật với ông thì quả thực rất ngu xuẩn.
Liễu Xa cười nhạt: “Ngươi thật hiểu ta.”
[Đó là một nơi rất an toàn.] Hệ thống chủ vênh váo tự đắc nói: [Liễu Xa, ngươi tuyệt đối đừng tự cho rằng mình thông minh mà bán đứng ta, ngươi dám làm vậy thì trước hết hãy nghĩ đến con gái của mình trước đã. Hồn phách của Liễu Hi rất yếu ớt, nếu không cẩn thận bị ta bóp thành vụn thì...]
Liễu Xa âm thầm siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, lộ ra màu xanh kinh người.
Sau một lúc lâu, Liễu Xa không còn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương nữa.
Hệ thống chủ cẩn thận bẩm sinh, dù là đối thoại với Liễu Xa cũng không để lại dấu vết, nếu không thì nó đã chẳng thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm.
Nhưng...
“Nơi rất an toàn ư?” Liễu Xa hơi nheo mắt, tầm mắt tùy ý rơi vào một nơi.
Sắc trời mờ tối, trong phòng sớm đã đốt nến, ánh nến to chừng hạt đậu xua đi một phần tối tăm trong phòng.
Nhưng thiết bị chiếu sáng quá đơn sơ, trừ những nơi xung quanh ánh nến, những nơi khác hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
Nơi tối nhất là bên dưới ngọn đèn...
“Chỗ tối dưới đèn? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất... Chẳng lẽ nó ở đây?”
Liễu Xa không khỏi đặt mình vào vị trí của hệ thống bản thể.
Nếu như ông là hệ thống bản thể, để tránh né khắc tinh và số mệnh chi tử, ông sẽ trốn ở đâu?
Liễu Xa cẩn thận suy nghĩ, từ đầu đến cuối vẫn không có được kết luận, nhưng đại khái cũng đã nghĩ ra vài mục tiêu khả nghi.
Đối phó với hệ thống bản thể, cơ hội chỉ có một lần.
Nếu không thể một kích thành công, bản thân chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, còn kéo cả nguy hiểm cho người thân xung quanh.
Điều này trái ngược với ý định ban đầu của Liễu Xa.
So với những vấn đề mà bây giờ Liễu Xa gặp phải, những điều trước kia quả thực không thấm vào đâu.
Để trả thù hệ thống bản thể, Liễu Xa phải có đủ năng lực, nhưng ông chẳng qua chỉ là một phần của hệ thống, bản thân vẫn còn bị vây hãm trong cơ thể loài người, mất đi năng lực đặc biệt. Tùy tiện chống đối với bản thể không khác nào lấy trứng chọi đá, trừ phi...
Liễu Xa ngồi ở đó, tròng mắt đen nhánh lạnh như băng lóe lên tính toán phức tạp.
Mượn đao giết người!
Hệ thống bản thể chẳng phải vô địch, vô số người có thể trị được nó.
Không phải nó nói rồi sao, thương nhân tuần tra vị diện đang ở đây, chỉ cần đối phương vẫn chưa rời đi, mọi chuyện đều dễ làm rồi.
Dĩ nhiên lấy phân phận của Liễu Xa bây giờ không thể chạy đi đưa đầu cho thương nhân vị diện được, nhưng không làm vậy thì cũng không còn cách nào khác.
Sùng Châu đang nổi một cơn bão táp vô hình, còn cuộc chiến giữa Khương Bồng Cơ và Hứa Bùi đã bước vào giai đoạn ác liệt.
Hệ thống con hay hệ thống chủ gì đó, Khương Bồng Cơ hiểu rõ trong lòng.
Dù trong tay không có đao Trảm Thần, cái hệ thống đã cắt nhỏ không biết bao nhiêu miếng kia nhất định sẽ bị cô đạp xuống nền như giẻ lau.
Cô thề, cô nhất định phải dùng thân thể nhỏ nhắn của hệ thống lau từng viên gạch trên sàn nhà đến khi sạch sẽ bóng loáng mới thôi.
Tầm mắt từ Sùng Châu chuyển về tiền tuyến.
Khương Bồng Cơ dẫn quân chủ lực tiến công mạnh mẽ vào quân chủ lực của Hứa Bùi, Kỳ Quan Nhượng canh phòng kho lương ở hậu phương, khiến quân địch mấy lần tay trắng ra về.
Vì để giảm áp lực cho tiền tuyến, chờ khi hậu phương ổn định lại, Kỳ Quan Nhượng còn điều Lý Uân đến tiền tuyến.
Trình Viễn phụng mệnh đưa tướng quân mới được bổ nhiệm và một bộ phận binh lính đi đường vòng đến quận Chiết, hai bên khai chiến khiến Hứa Bùi chịu không ít áp lực.
Hai nhà chiến hỏa ngập trời, thỉnh thoảng Hoàng Tung còn nhảy ra trợ giúp cho Hứa Bùi, kiềm chế binh lực của Khương Bồng Cơ.
Điều khiến đám Hoàng Tung đau đầu là Khương Bồng Cơ thân là chủ tướng lại thường xuyên dẫn binh đánh giặc, lần nào cô cũng có thể tạo ra không ít thù hận. Hết lần này đến lần khác, cô dùng võ nghệ mạnh mẽ của mình giết cả vạn quân, giống như không coi ai ra gì.
Mới đầu mọi người còn bị chiến lực của cô hấp dẫn, không bao lâu sau liền chú ý đến binh khí trong tay cô.
Mọi người đều thích dùng cụm từ “chém sắt như chém bùn” để mô tả thần binh lợi khí, trên thực tế câu này sai lệch nhiều, rất nhiều “thần binh lợi khí” trong truyền thuyết đều chỉ là hữu danh vô thực. Duy chỉ có binh khí trong tay Khương Bồng Cơ mới khiến bọn họ cảm thấy được thế nào là “chém sắt như chém bùn”, thật sự là chém bùn.
Đừng nói là một cây thương, một lá chắn, cho dù là mười mấy cây thương, mười mấy lá chắn cũng không ngăn được lưỡi đao sắc bén của đối phương.
Một đao chém tới, trường thương hay lá chắn, người hay ngựa đều bị chém thành hai khúc gọn gàng.
Quả thực là thần binh chân chính!
“Một mình Liễu Hi đã ghê gớm như vậy rồi, trong tay cô ta lại có một thần binh lợi hại như vậy, quả là như hổ thêm cánh...”
Tuy là một người hiếu chiến cũng không thể chi phối được toàn bộ chiến cuộc, nhưng ai bảo Khương Bồng Cơ là chư hầu ở phe địch chứ?
Chư hầu tự mình đánh giặc, nhiều lần chém được mấy trăm đầu người, sao đám tướng sĩ dưới trướng có thể không hăng máu chứ?
Lần nào cũng ứng chiến một cách bị động, Hứa Bùi phải chịu rất nhiều áp lực, nếu không phải nhờ địa thế, sợ rằng tình cảnh này còn khó khăn hơn nữa.
Dù rất nhiều lần Hứa Bùi có ý muốn nhằm vào nhưng Khương Bồng Cơ lại gian xảo tàn nhẫn, có thể xoay chuyển cả vạn quân, chạy nhanh như thỏ.
Đánh cũng không đánh tới, càng không nói đến việc đem được đầu người về.
Tạ Tắc là đại tướng dưới trướng Hứa Bùi, đương nhiên không thể lúc nào cũng trấn giữ để chỉ huy, hắn cũng thường đích thân đánh giặc để khích lệ lòng quân.
Hắn muốn tìm Khương Bồng Cơ, trước hết phải thông qua người bên cạnh Khương Bồng Cơ, ví dụ như Lý Uân.
Khi lần đầu gặp Lý Uân, Tạ Tắc luôn cảm thấy ngũ quan người này rất quen thuộc, giữa hai lông mày có một nét ôn hoà rất đặc thù.
Nếu không phải đang ở trên chiến trường, lập trường hai bên bất hòa, Tạ Tắc rất muốn khen một câu...
Đúng là một tiểu tướng có tướng mạo đẹp đẽ, khí chất thân thiện.
Dù thế, hắn vẫn nói một câu.
“Dáng dấp ngươi thật dễ nhìn, hình như ta đã gặp qua ở đâu.”
Sắc mặt Lý Uân tối sầm lại, cầm cây ngân thương lên muốn đâm vài lỗ vào người Tạ Tắc.
“Lưu manh!”
Tạ Tắc cưỡi ngựa lùi về sau một chút, trường thương trong tay giơ lên ngăn cản theo bản năng, mượn đúng lực ngăn cản một đòn của Lý Uân.
Hai người tuổi tác tương đương nhau, đều sử dụng trường thương, kỹ thuật sử dụng thương tuyệt vời, nhất thời không phân cao thấp.
Nhưng bọn họ càng đánh càng kinh hãi.
Trước kia bọn họ chưa từng giao thủ, nhưng bây giờ vừa giáp mặt đã như biết toàn bộ chiêu thức của đối phương, luôn luôn có thể lấy chiêu phá chiêu.
Đang nổi nóng thì hậu phương lại thu binh, Tạ Tắc uể oải từ bỏ.
Hắn dùng một hư chiêu dọa lui Lý Uân rồi lập tức chạy về phía trận doanh bên mình.