Tần Cung thầm thở 3phào, đưa tay đỡ Hứa Yến Tiêu đứng dậy, đúng mực duy trì khoảng cách 2giữa hai người.
Trong lòng Hứa Yến Tiêu rối bời, khoảnh khắc 0trông thấy Tần Cung, cô bé phát hiện những ưu tư trong lòng mình bỗng0 chốc tan biến thành mây khói.
Cô bé gật đầu cụp mắt xuống, đ3áp lại với vẻ bình tĩnh: “Những thổ phỉ bên ngoài kia… Là huynh mang tới sao?”
Tần Cung ậm ừ đáp lại.
“Vâng, mạt tướng phụng mệnh đến bắt gia quyến nhà Tín Chiêu Công, nhưng, nhưng có một số việc không tiện dùng thân phận thật.”
Ví dụ như quét sạch gia tài nhà người ta.
Hứa Yến Tiêu có thù oán với Hứa Bùi, nhưng vẫn là con gái nhà Hứa thị, lời như vậy không nên nói ra miệng.
May mà Hứa Yến Tiêu cũng không hỏi kĩ là “chuyện” gì, chỉ cảm thấy chút sợ hãi quanh quẩn kia bỗng chốc được dẹp yên.
“Vậy huynh... Huynh ở đây cũng không sao đấy chứ?”
Tuổi tác Hứa Yến Tiêu tuy nhỏ, nhưng liên tiếp gặp phải những biến cố trong đời, tính tình cô bé cũng càng ngày càng chín chắn.
Từ khi được Dương Tư chỉ rõ, cô càng thêm áy náy với Tần Cung.
Tần Cung vì chủ cũ mà quan tâm đến cô bé nhiều hơn, nhưng rốt cuộc, cô bé vẫn là gánh nặng của người ta.
Làm người phải biết tri ân báo đáp, cô bé cũng không phải không tim không phổi, những hy sinh của Tần Cung cô bé đều thấy rất rõ.
Nghe hắn nói như vậy, Hứa Yến Tiêu khó tránh lo lắng thay cho hắn.
“Theo lý thì không nên để lộ thân phận, tránh bị người khác nhận ra, nếu vì vậy mà gây họa cho chủ công thì không ổn...” Tần Cung thành khẩn nói. “Thế nhưng, thế nhưng ta thực sự rất lo lắng cho cô, nhìn sắc mặt cô không ổn ta sẽ cảm thấy trong lòng hoang mang, chỉ lo cô làm chuyện gì ngốc nghếch...”
Tần Cung sớm đã chú ý tới Hứa Yến Tiêu, nhưng hắn không tiện hiện thân một cách chính diện.
Vừa rồi hắn ở trong bóng tối quan sát, nhìn thấy vẻ tĩnh mịch của cô bé, thật sự không nhịn được.
Hắn dứt khoát bịt cái khăn che mặt, lấy cớ đẩy thủy phỉ trông coi gần đó ra, lén xách Hứa Yến Tiêu ra trấn an cô đôi câu.
Đừng sợ, hết thảy còn có hắn mà.
Gò má Hứa Yến Tiêu ửng hồng, càng làm nổi bật làn da như bạch ngọc.
Trong ngực trào dâng nỗi sợ hãi khó tả, ngay chính cô bé cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì.
Cô bé chưa bao giờ cảm thấy Tần Cung lại dễ nhìn đến vậy, ngắm thế nào cũng không đủ, vừa hay Tần Cung cũng cảm thấy như thế.
“Ta không sao...” Hứa Yến Tiêu đáp. “Huynh, huynh đừng vì ta mà để lỡ chính sự.”
Mặc dù biết Tần Cung sẽ không vì chuyện riêng mà làm hỏng đại sự, nhưng Hứa Yến Tiêu vẫn không nhịn được mà dặn dò, nhiệt độ trên gò má mãi không chịu giảm xuống.
“Ừ, Hứa nương tử yên tâm.”
Thời gian của Tần Cung không nhiều, không tiện trò chuyện với Hứa Yến Tiêu quá lâu.
Tuy xung quanh không có người, nhưng thủy phỉ đứng gác trên các thuyền khác vẫn nhìn thấy.
Niên thiếu nhiệt huyết, thiếu nữ hoài xuân, bầu không khí ngọt ngào giữa hai người cách hai chiếc thuyền cũng có thể ngửi được.
“Hứa nương tử... “
Hứa Yến Tiêu đang định lén chạy về với nhóm người kia, Tần Cung như ma xui quỷ khiến gọi cô bé lại. Nhưng khi cô bé quay đầu nhìn hắn, hắn lại chẳng biết phải nói gì.
Hồi lâu sau, Tần Cung mới ấp úng được một câu: “Sau này, mạt tướng sẽ bảo vệ cô chu toàn...”
Cô bé còn chưa kịp dịch bước chân, khuôn mặt Tần Cung đã đỏ ửng, mau chóng quay người bước xuống thuyền bản.
Hứa Yến Tiêu lúc này mới nghĩ tới điều gì, gương mặt cũng đỏ bừng lên không kém.
Thủy phỉ vơ vét hết tiền tài của cải trên mấy chiếc thuyền không để lại một mống, lần lượt dời từng rương từng rương lên thuyền của mình rồi ngay ngắn rút lui.
Hứa Yến Tiêu đã sớm uống thuốc định tâm, lúc này không còn sợ những thủy phỉ kia nữa.
Thủy phỉ nhìn thấy cô bé thì ngược lại, giống hệt như chuột thấy mèo, chỉ hận không thể nép vào tường mà đi.
Thỉnh thoảng có mấy tên thủy phỉ to gan muốn nhìn trộm cô, mới thoáng nhìn đã bị người bên cạnh giáo huấn.
Thấy vậy, Hứa Yến Tiêu liền bật cười, để lộ nụ cười tươi đã lâu không thấy.
Thủy phỉ không cướp người không cướp sắc, bọn họ chỉ đoạt đi tất cả những đồ vật đáng tiền, thức ăn lương khô và túi nước, một thứ cũng không bỏ sót.
Bất đắc dĩ, nhóm người chuẩn bị chạy trốn nay lại bị cướp bóc hết sạch chỉ có thể đau khổ trở về nơi xuất phát.
Không có nước và thức ăn, bọn họ căn bản không thể trốn quá xa.
Giống như trong dự tính, thuyền bè của bọn họ còn chưa cập bến, từng nhóm binh lính mặc khôi giáp, sát khí ngất trời đã bao vây toàn bộ bến tàu.
Tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt phu nhân Hứa Bùi nặng nề, có thể vắt ra nước.
Mấy chiếc thuyền lớn này không chỉ chở thê thiếp và con cái của Hứa Bùi, còn chở theo không ít gia quyến của những trọng thần khác.
Bây giờ nếu cập bờ, không khác nào tự chui đầu vào lưới, nhưng nếu không cập bờ, cô ta sợ kẻ địch mất trí sẽ đánh chìm cả thuyền.
Một đám quý phụ sống trong nhung lụa đã thành quen, ai sẽ biết bơi đây?
Tất cả đều lũ vịt cạn.
Tần Cung hỏa tốc thay xong quân phục, triệu tập đại doanh bày trận ở bến tàu, há miệng chờ sung rụng.
Hắn chắp tay về phía boong thuyền phía xa xa, tỏ rõ sẽ dùng tình dùng lý để giải quyết, hy vọng người trên thuyền chủ động xuống thuyền.
Chúng ta đều là người văn minh, tận lực dùng phương thức văn minh để giải quyết vấn đề.
Trên thuyền, toàn bộ đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, đối mặt với sự dụ dỗ cộng thêm uy hiếp của Tần Cung thì không biết phải ứng đối thế nào.
Một vị phu nhân xinh đẹp trẻ tuổi lên tiếng: “Mọi người đều đã mệt mỏi kiệt lực, trên sông gió lạnh giá rét, quả thực không thích hợp ở lâu. Nếu còn phải đợi thêm, e là sẽ để lại mầm bệnh, ngược lại chi bằng sớm cập bờ. Đoán chừng Liễu Hi cũng không dám quá mức làm càn, tàn sát tất cả chúng ta.”
Thời đại này vẫn coi trọng tiết tháo, trên chiến trường có một số ước định đã trở thành quy củ.
Giữa các chư hầu với nhau đấu thế nào cũng được, nhưng không thể không có chút liêm sỉ nào hạ thủ với gia quyến của đối phương.
Chiến bại là chuyện của đàn ông, phụ nữ sau hậu viện không thể bị dính líu.
Thê thiếp của Hứa Phỉ nếu không đụng phải đám lưu dân thổ phỉ, hơn phân nửa cũng sẽ không gặp phải kết cục kia.
Hứa Bùi dù có hận Hứa Phỉ hơn nữa, hắn cũng phải chiếu cố đến nửa đời sau của quả phụ chốn hậu trạch của đường đệ, không thể để bọn họ chịu nhục.
Phu nhân Hứa Bùi do dự trong lòng, cô ta thật sự không muốn xuống thuyền.
Đợi ở trên thuyền dẫu sao còn được bảo vệ thêm chốc lát, nếu lên bờ liền trở thành tù binh, mặc cho người ta chém giết?
“Chuyện này… như vậy sợ là không ổn, vẫn nên chờ thêm chút nữa xem sao.”
Phu nhân Hứa Bùi từ chối, vị phu nhân kia cũng không tỏ vẻ gì, quay trở lại chỗ ngồi.
Người này là vợ của Hàn Úc, xuất thân thế gia đại tộc, vẻ trấn định như thường kia còn có phong độ chủ mẫu hơn so với phu nhân Hứa Bùi.
Hai phe giằng co một hồi lâu, cuối cùng vẫn là người trên thuyền nhượng bộ trước.
Bọn họ không có nước không có thức ăn, căn bản không kiên trì được bao lâu.
Tần Cung cười lạnh một tiếng, phái người đưa đám gia quyến đó về nhà của bọn họ, cuối cùng còn nhắc thêm một câu.
“Gần đây chiến sự liên miên, lưu khấu hoành hành, nhiễu loạn hương lân, chư vị phu nhân nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên rời khỏi nhà, tránh đụng phải lưu khấu gây án. Mạt tướng tất sẽ dốc hết toàn lực, mau chóng thu phục đám phỉ khấu, bảo toàn an toàn cho chư vị phu nhân.”
Lời Tần Cung rõ ràng đúng mực, không ai có thể bắt bẻ được điều gì.
Không ít người đã bị dọa cho sợ vỡ mật, lúc giẫm chân xuống bùn, nhất thời còn chưa thể thích ứng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Tần Cung phái người đi theo giám sát bọn họ, khi tầm mắt hắn hướng đến Hứa Yến Tiêu, đáy mắt thêm mấy phần ấm áp.
Trình Viễn trêu chọc nói: “Niên thiếu nhiệt huyết, thật khiến người bên cạnh ao ước.”
Tần Cung cười ngây ngô nói: “Lúc này nói những chuyện đó còn sớm quá, đợi cô ấy đến tuổi cài trâm rồi nói sau.”
Trình Viễn than thở.
Khắp thế giới đều tràn ngập hương vị tình yêu thum thủm rồi, duy chỉ có chủ công nhà mình với con ếch bằng đồng nào đó còn vương mùi độc thân thoang thoảng thôi.
Quá tàn nhẫn.
Vệ Từ ở nơi xa bỗng hắt hơi một cái, Khương Bồng Cơ xoa xoa hai cánh mũi.
Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải tên Hoàng Bá Cao kia lại đang ‘nhớ’ ta đấy chứ?”
Không phải chỉ thắng mấy trận trên chiến trường, giết hơi nhiều người của anh ta một chút thôi sao, ngấm ngầm nhớ nhung cô như vậy làm gì chứ?