Tần Cung yên tâm lên chiến trường, một đường tóm gọn toàn bộ quận Chiết, thuận lợ3i hội hợp với Dương Đào.
Cùng lúc đó, tình hình nơi tiền tuyến cũng tiến2 vào giai đoạn ác liệt.
Từ lúc tin tức của Dương Đào truyền tới, Khương 0Bồng Cơ liền thay đổi sách lược đối địch, đánh giặc nơi chiến trường càng ngày c0àng hung ác, mượn chiến tranh làm tiêu hao binh lực của Hứa Bùi và Hoàng Tung. C3ái trước bị hao tổn hơn cả, dường như không chịu nổi tác chiến tần số cao như vậy... Đau thận, cảm giác thân thể sắp bị móc sạch tới nơi.
Hứa Bùi nghe theo đề nghị của Hàn Úc, che giấu tin tức ải Minh Sa bị phá, nhưng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài, giấy không gói được lửa.
Khi tin tức quận Chiết hoàn toàn thất thủ truyền tới, sắc mặt Hứa Bùi như màu đất, chúng thần dưới trướng lại càng hoang mang bất an, lòng người hoàn toàn tan rã.
Các binh lính không còn lòng dạ nào tham chiến, chúng thần lo lắng cho bình an của gia quyến, vẻ buồn rầu bao phủ toàn bộ doanh trại.
Hứa Bùi lại mượn rượu giải sầu, muốn dùng rượu cồn làm đầu óc tê dại, hai người Hàn Úc và Trình Tuần nhìn thấy vậy thì sốt ruột trong lòng.
Thoáng vén lên màn trướng, bên trong bay ra mùi rượu nồng nặc có thể khiến hắn say choáng váng.
Trình Tuần tận tình khuyên bảo, chẳng ngờ Hứa Bùi căn bản không muốn nghe, hắn ta bây giờ không cần những an ủi giả tạo, cái hắn cần là kế sách phá địch. Sau mấy lần khuyên nhủ không có kế quả, chân mày Trình Tuần dường như muốn xoắn cả vào nhau, gặp Hàn Úc, cả hai người đều thở dài.
Thân là chủ công, Hứa Bùi cũng chẳng có lòng tin với mình, cả ngày say khướt. Bọn họ ở bên cạnh sốt ruột cũng vô ích.
Hôm nay, tình hình chiến trường bất lợi đã quá rõ ràng, Hàn Úc muốn đề nghị Hứa Bùi lui về thủ thành Sơn Ủng, ổn định cục diện, tiếp tục tính kế ứng đối.
Có điều, Hứa Bùi căn bản không bằng lòng làm vậy, hắn ta thậm chí còn trách mắng Hàn Úc, điều này khiến Hàn Úc vô cùng mệt mỏi.
Có một chủ công ngốc như heo không đáng sợ, nhưng con heo này lại cứng đầu có chủ kiến mới thật là ác mộng.
Kẻ địch dùng mấy trận chiến tranh chính diện đánh cho bọn họ xây xẩm mặt mày, bây giờ còn chiến đấu với kẻ địch có ưu thế đánh trên sân nhà. Chuyện này còn phải nghĩ thêm nữa sao?
Trình Viễn và Tần Cung phá vỡ ải Minh Sa, tóm gọn quận Chiết, Khương Bồng Cơ thân là chủ công nhưng biểu hiện cũng không thua kém, nửa quận Hỗ đã rơi vào trong túi, ép bọn họ chạy rẽ đất. Lúc này, bọn họ chỉ có thể lợi dụng địa thế thành Sơn Ủng khắc chế chủ lực của Khương Bồng Cơ mới tránh được mũi nhọn.
Chẳng ngờ Hứa Bùi lại quả quyết từ chối, làm loạn khiến Hàn Úc cũng hết cách, mấy ngày nay không được ngủ yên.
Ý của Trình Tuần cũng giống như Hàn Úc, nhưng Hứa Bùi ngay cả lời của Hàn Úc còn không nghe, đời nào chịu nghe theo hắn?
“Sĩ khí phe địch đang lên cao, lúc này còn nắm trong tay gia quyến của chúng ta...” Trình Tuần không ngại dùng ác ý suy đoán Khương Bồng Cơ, dẫu sao cách làm của cô dưới cái nhìn của đám sĩ tộc đúng là kiểu nghịch kinh phản đạo, trước thì cướp bóc vì tiền tài, sau này nói không chừng sẽ mất trí đi đào mộ người ta.
So sánh một chút, dùng con tin uy hiếp bọn họ đã là rất bình thường rồi.
“Mấy ngày gần đây, chủ công vì chuyện này mà vô cùng nhức đầu, binh tướng trong doanh không còn lòng dạ nào tham chiến, lòng người bàng hoàng... Tình hình cứ vậy mà xấu đi... “
Hàn Úc không dám nói ra lời còn lại, nếu truyền tới tai Hứa Bùi sẽ không tránh khỏi một trận sóng gió.
Trình Tuần yên lặng nghe, mặc dù hắn không muốn thừa nhận thất bại, nhưng phần thắng của Khương Bồng Cơ quả thực là lớn hơn so với Hứa Bùi.
Nếu không phải bởi vì bỏ qua sách lược của Hàn Úc, dưới cơn nóng giận lại xuất binh đánh chính diện với Khương Bồng Cơ, sau đó liền tổn thất hơn một nửa tinh nhuệ thì tình hình không đến nỗi như vậy.
Từng bước sai nối tiếp nhau.
Chơi trường kỳ kháng chiến, liều đường vận chuyển lương thực và hậu cần, quả thực bên phe Khương Bồng Cơ cũng đang gặp khó khăn.
Cô điều động binh mã quá nhiều, hao phí hậu cần mỗi một ngày đều là những con số khổng lồ, có tiền muôn bạc biển cũng khó bù lại được.
Một khi hậu cần bất ổn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ, cô tuyệt đối sẽ lui binh.
Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để Hứa Bùi đông sơn tái khởi, từng bước khôi phục lại vị thế.
Có điều, Hứa Bùi hiển nhiên không có kiên nhẫn này, càng không cách nào chấp nhận mình giống con rùa đen co đầu rụt cổ, chỉ tránh chứ không chiến.
Hàn Úc ngàn tính vạn tính, duy chỉ không tính tới “Lòng tự ái” của Hứa Bùi.
“Để chủ công tĩnh tâm thêm vài hôm, ngài ấy sẽ hiểu ra.”
Hàn Úc chỉ có thể hy vọng rằng Hứa Bùi sẽ hiểu ra, nếu không, nói không chừng lần khai chiến tiếp theo cũng chính là trận đánh cuối cùng.
So với vẻ buồn rầu ảm đạm trong đại doanh của Hứa Bùi, bên phe Khương Bồng Cơ đang khí thế dâng cao, tinh lực không có chỗ phát tiết.
Khương Bồng Cơ cũng vậy, thời tiết bên ngoài nóng nực, hỏa khí trong lòng cô càng vượng hơn.
Ừ, dẫu sao cũng đến tuổi, tinh lực quá mức dồi dào, lại thiếu vắng sinh hoạt của “người trưởng thành”, khó tránh khỏi gặp phải quẫn cảnh có lửa không có chỗ phát tiết.
Đám võ tướng dưới trướng cũng thật xui xẻo, ngay trên võ đài trước thao trường hàng ngàn binh lính bị Khương Bồng Cơ hung hăng hạ đo ván, quần áo trên người lau sạch cả võ đài. Mấy người Lý Uân lúc đầu còn chưa hiểu ra sao, cho đến khi quân y nói chủ công nhà mình tinh lực quá thịnh vượng, lúc này mới gật gù hiểu ra.
Ừ, dẫu sao cũng đến tuổi.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hừ, chủ công tinh lực vượng không đi tìm Vệ Từ gây sự, đánh bọn họ là lý gì?
Võ tướng thì không có nhân quyền ư?
Bọn họ là người chứ không phải bao cát.
Vệ tiên sinh không đến, bọn họ thật lòng không gánh nổi.
Thiên hô vạn hoán, Vệ Từ rốt cuộc cũng mang theo đồng minh Dương Đào và đám người Trình Viễn lững thững đến. Hứa Bùi biết được viện quân của phe địch sắp đến, cho dù hắn ta có không tình nguyện hơn nữa cũng không thể không nghe theo đề nghị của Hàn Úc lui về thủ thành Sơn Ủng. Hoàng Tung thấy đại thế bất ổn, cũng âm thầm tính kế thoát thân.
Dương Đào hạ trại cách đại quân mười dặm. Vệ Từ đi trước, trở về gặp Khương Bồng Cơ.
Khí trời nóng bức, Vệ Từ mặc y sam màu xanh thẫm khiến người nhìn hết sức bổ mắt, hỏa khí nóng ran cũng dần dần hạ xuống.
Vệ Từ thấy Lý Uân nhiệt tình nghênh đón mình thì trong lòng ấm áp, thấy gò má đối phương tím xanh bèn ân cần hỏi một câu.
Gần đây không có chiến sự, bên Hứa Bùi nhiều lần tránh không chiến, theo lý thuyết Lý Uân hẳn không có thêm vết thương mới phải.
Lý Uân lười biếng cởi khôi giáp, cả ngày mặc thứ nặng mấy chục cân này, anh không phải mệt chết thì cũng là nóng chết.
“Hôm qua tỉ võ trên giáo trường, không cẩn thận bị thương... “
Vệ Từ hiểu ra, thương thế kia nhất định là do chủ công đánh.
Nhìn tổng quát trên dưới khắp doanh trại, trừ thống soái Phù Vọng trú đóng tại hậu phương, duy chỉ mỗi chủ công mới có võ lực đánh Lý Uân tơi bời thế này.
“Chủ công gần đây không vui sao?”
Thân mình Lý Uân run một cái, hỏi lại: “Sao Tử Hiếu biết được?”
“Chủ công rất ít xuất hiện ở giáo trường chứ chưa nói đến tỉ võ với người khác, ‘thăm hỏi’ mặt người ta lại càng ít. Nếu tâm trạng ngài vui vẻ, tất sẽ không làm vậy.” Tổng hợp những phân tích này, khẳng định tâm trạng chủ công không được tốt, cho nên mới dùng võ để dập lửa, Lý Uân xui xẻo đụng trúng họng súng.
Lý Uân đau khổ nói: “Ài, mấy đêm gần đây chủ công không thể chợp mắt, quân y chẩn đoán nói tinh lực ngài ấy quá dư thừa... “
“Tinh lực quá dư thừa” trong miệng người trưởng thành và “Tinh lực quá dư thừa” trong miệng vị thành niên không giống nhau, cái trước có nội hàm.
Đáng tiếc, thân thể này của Vệ Từ là gà mờ nhưng linh hồn anh lại là lão phịch thủ có thâm niên nhiều năm.
Anh lập tức hiểu ra... Sau đó liền im lặng giả chết.
Tinh lực chủ công quá dư thừa, vậy thì đi làm thịt Hứa Bùi đi, đánh giặc là phương pháp giải nhiệt tốt nhất.
Suy nghĩ trong đầu Vệ Từ xoay chuyển, muốn mượn gió đẩy thuyền một cái, để Hứa Bùi đi theo gót Hứa Phỉ.
Anh tin đạo, cho nên đạo hữu chết bần đạo không chết.