Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1197: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (69)



“Chủ công...”

Lý Uân ngạc nhiên nhìn về phía ph3át ra giọng nói, anh thấy Khương Bồng Cơ đang mặc bộ đ2ồ ngủ màu trắng, trên vai khoác hờ chiếc áo khoác than0h lịch rộng rãi, gương mặt trông dịu dàng hơn ban ngày0 rất nhiều, mái tóc đen xõa tung bay, chiếc áo ngủ bị 3nhuộm máu đỏ tươi sền sệt trông hơi giống với một vị La Sát xinh đẹp.

Tay trái cô cầm vỏ đao đen nhánh, tay phải cầm một thanh đao thân thẳng hẹp, trường đao sáng loáng giống như tuyết trắng, thân đao vẫn còn nhỏ máu tí tách.

Những đường vân mờ trên thân đao đang còn máu chảy xuống khiến người ta cảm thấy khó thở.

Lý Uân vừa hét lên thân phận Khương Bồng Cơ thì lập tức thầm mắng hỏng bét.

Quả nhiên...

Tạ Tắc bất chấp thương thế trên người, mau chóng cầm thương đâm về phía Khương Bồng Cơ.

Thương màu trắng bạc xé rách một đường sáng lóa mắt giữa không trung.

Thương thuật của Tạ Tắc rất tuyệt vời, hắn khéo léo dùng sức đẩy những binh lính chắn trước mặt Khương Bồng Cơ ra, đầu thương nhắm thẳng mi tâm của cô. Lý Uân lập tức phóng sát theo, bất chấp Tạ Tắc đang bộc phát ra sức mạnh kinh người, anh hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng của mình, e là cho dù có đâm anh một thương cũng không thể khiến anh dừng lại.

Tất cả những hành động này đều xảy ra chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức người ngoài không kịp phản ứng.

Khương Bồng Cơ thì không hề lo lắng, dưới đáy mắt bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.

Cô xoay trường đao, lấy vỏ đao đỡ một đòn toàn lực của Tạ Tắc rồi xoay người giữa không trung, chân dài giẫm lên đầu trường thương.

Chân cô hơi nhún một cái, Tạ Tắc lập tức cảm thấy một sức mạnh to lớn khó rung chuyển nện lên thân thương, khiến hắn lao mạnh về phía trước.

“Hán Mỹ, vội vàng cái gì vậy?”

Khương Bồng Cơ hừ khẽ một tiếng, dưới chân không hề dừng lại.

Vì tư thế người và thương cùng ngã xuống đất nên nửa cánh tay của Tạ Tắc bị đè dưới thương, Khương Bồng Cơ lại giẫm lên thân thương, hắn bị khống chế không thể nào động đậy được. Đương nhiên, người xung quanh cũng không cho hắn có cơ hội phản kích. Trong chớp mắt, vài thanh trường đao đồng loạt gác trên cổ hắn.

Lý Uân bị tình cảnh ban nãy dọa sợ xanh mặt, vội vàng thu thương thỉnh tội.

“Ta không trách huynh... Mau đứng dậy đi! So với ở đây thỉnh tội chi bằng đi giết thêm vài kẻ địch nữa để lấy công bù đắp đi.”

Khương Bồng Cơ cúi đầu liếc nhìn Tạ Tắc giống như người máu, đáy mắt thoáng hiện lên màu máu tươi mờ nhạt.

Có điều vẻ mặt cô quá bình tĩnh, người ngoài không thể đọc được suy nghĩ của cô.

Người bình thường không đọc được nhưng Vệ Từ thì lại đọc được.

Anh vừa thở hồng hộc vừa chạy tới, đến khi anh tới nơi thì binh lính đã trói hai tay Tạ Tắc ra sau lưng, trói gô người lại.

“Chủ công...”

Không biết do chạy nhanh quá hay do thế nào mà gương mặt Vệ Từ cực kỳ đỏ, hai lỗ tai đỏ đến mức giống như sắp chảy máu.

“Sao hoảng hốt vậy, huynh không ở trong doanh trướng đợi mà chạy ra đây làm cái gì?”

Khương Bồng Cơ cất trường đao Trảm Thần vào vỏ, nhìn Vệ Từ bằng ánh mắt không đồng ý.

Kẻ địch tập kích quân doanh, tình thế hỗn loạn, ngay cả cô cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm an toàn cho Vệ Từ.

Vệ Từ nói: “Chủ công gặp nạn, Từ há có thể co đầu rụt cổ?”

“Co đầu rụt cổ?” Không biết Khương Bồng Cơ nhớ ra điều gì, hừ khẽ nói: “Lúc này nói năng hiên ngang lẫm liệt nhỉ.”

Vệ Từ bất giác lộ vẻ ngượng ngùng.

Khương Bồng Cơ không đợi người bên cạnh kịp phản ứng đã nói với binh sĩ: “Trông giữ cho kĩ người này, đừng để hắn chết.”

Lý Uân nói: “Rõ!”

Người đi rồi Lý Uân mới bất giác nhớ ra gì đó, không kìm được quay đầu liếc mắt nhìn cách ăn mặc của chủ công nhà mình và Vệ Từ.

Cái đó...

Sao chiếc áo đang khoác hờ trên vai chủ công giống y phục phối trên người Tử Hiếu vậy?

Cùng một bộ?

Suy nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, chiến sự xung quanh đã hấp dẫn sự chú ý của anh, Lý Uân không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

Khí thế của trận tập kích ban đêm này rất lớn, thực sự đã làm Khương Bồng Cơ tổn thất không ít nhưng vẫn chưa tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hơn một canh giờ trôi qua, quân địch chết cũng đã chết, bị thương cũng đã bị thương, bị bắt cũng đã bị bắt, Khương Bồng Cơ ngồi trong doanh trướng được dựng tạm thời nghe báo cáo sau trận chiến. Cô đã thay chiếc áo khoác nhuốm máu, mọi người ở đây đều là người thông minh, nếu cô còn mặc chiếc áo vừa rồi thì ai cũng sẽ biết chủ công nhà họ nửa đêm vô sỉ đi tập kích Vệ Từ thất bại, chuyện này quá mất mặt. Là chủ công, cô cũng không thể nào chỉ mặc áo ngủ ra gặp người khác được.

Nói thật, nếu hôm nay không có vụ tập kích của Hàn Úc, nói không chừng bây giờ Vệ Từ đã bị cô xử rồi.

Tâm trạng Khương Bồng Cơ luôn ở trạng thái mây đen bao phủ, không khí trong trướng ngột ngạt nặng nề.

“Đám quân đánh lén này từ đâu tới?”

Hôm nay Khương Lộng Cầm không có nhiệm vụ đi tuần đêm nên đã nghỉ ngơi từ sớm.

Kẻ địch đột nhiên tập kích trong đêm, cô còn chưa kịp mặc khôi giáp đã quơ lấy vũ khí giết địch, trong hỗn chiến cô giết đến hai mắt đỏ rực.

“Đây là bố cục Hàn Úc đã chuẩn bị từ trước, e là từ khi vào thành Sơn Ủng đã bắt đầu mưu đồ rồi.” Dương Tư nói: “Tư cử người đi khảo vấn tù binh đã chứng thực được suy đoán này. Hàn Úc lệnh cho quân tinh nhuệ giả vờ làm lính đào ngũ, nhờ đó tránh được tai mắt trinh sát, làm giảm sự cảnh giác của quân ta.”

Trong lúc hai quân giằng co, số lượng lính đào ngũ ít ỏi ban đầu dần dần tăng lên, số lượng không quá ít nhưng cũng không quá nhiều, toàn bộ đều nằm trong dự đoán của đám Dương Tư. Chính vì vậy, lúc đầu mọi người không dồn ánh mắt nghi ngờ vào đám lính đào ngũ...

“Đánh lén đại doanh quân địch, âm mưu hay lắm!” Nếu không phải chủ công không ở trong đại doanh, đồng thời bản thân cô còn có võ nghệ cao cường thì không chừng chiêu này của Hàn Úc đã thành công. Khương Lộng Cầm hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu chủ công xảy ra chuyện gì không hay, ta nhất định phải tự tay róc xương lóc thịt tên giặc Hàn kia!”

Dương Tư nghe cô nói năng lạnh lùng như vậy liền rùng mình một cái.

Gã không dám nghi ngờ tính chân thật của những gì Khương Lộng Cầm nói.

Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí đầu nói: “Hàn Úc đi nước cờ hiểm này cũng là chuyện tốt, vì hắn đã tung ra chiêu cuối cùng rồi.”

Phục binh tập kích doanh trại tối nay chừng hơn mười nghìn người, quân tinh nhuệ đã tung ra hết có nghĩa là thủ vệ trong thành Sơn Ủng bây giờ đã trống rỗng.

“Chúng tướng chỉnh đốn một lát.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Trời vừa sáng, phá thành!”

Mọi người đồng thanh: “Rõ!”

Giờ chỉ cách hừng đông hơn một canh giờ, Khương Bồng Cơ cho bọn họ về nghỉ ngơi một chút, dưỡng lại tinh thần để tái chiến thành Sơn Ủng.

Có điều những người này vừa mới trải qua một trận hỗn chiến, ai nấy đều như gà chọi, sao có thể ngủ lại được nữa?

Trong trận tập kích giữa đêm, người mới Bách Ninh đã thể hiện được dáng dấp của lão tướng, nếu không nhờ ông phản ứng kịp thời tổ chức phòng ngự phản kích, e là thương vong của quân ta còn lớn hơn nữa. Điều này càng khiến mọi người khẳng định cái xẻng Vệ Từ, quả thật chỉ cần xúc một cái là sẽ đào lên được nhân tài.

“Ban nãy... sao chủ công lại khoác áo của cậu?”

Bách Ninh tiến đến bên cạnh Vệ Từ, thấp giọng hỏi thử.

Vệ Từ trượt chân, suýt nữa thì mất thăng bằng ngã trên mặt đất.

Anh quả quyết phủ nhận: “Trời tối như bưng, ông nhìn nhầm rồi đấy.”

Bách Ninh bĩu môi, hừ một tiếng đầy ghét bỏ.

Ông không phải người duy nhất sáng suốt, người bên cạnh không ai bàn tán ra vào, có thể thấy tên này chắc chắn có gì đó với chủ công nhà mình.

Bách Ninh nói với vẻ sâu xa: “Cậu còn phải cố gắng nhiều...”

Tuy ông mới gia nhập nhưng tuổi tác của chủ công cũng gần bằng khuê nữ nhà ông, Bách Ninh bất giác coi mình như cha già của chủ công, âm thầm thay chủ công lo lắng chuyện trăm năm. Chư hầu trên đời này có ai tới tuổi này mà dưới gối vẫn còn trống trải như vậy chứ? Không có thiếu chủ, trong lòng bọn họ sẽ không yên tâm.

Vệ Từ: “...”

Đại quân đợi xuất phát, chờ tia nắng bình minh đầu tiên ló dạng.

Không khí trong thành Sơn Ủng nghiêm túc đến mức có thể vắt ra được nước, Hàn Úc cả một đêm thức trắng không ngủ.

Anh ta đứng trên tường thành nhìn doanh địa quân địch phía xa bốc lửa lớn, tim anh ta như dâng lên tận cổ họng.

Thành công rồi?

Hay là đã thất bại?

Trong lòng Hàn Úc lo lắng, trăn trở, giống như miếng thịt trong chảo dầu sôi.

Mãi cho đến khi sắc trời vừa tảng sáng, quân địch xếp hàng ngay ngắn bao vây thành Sơn Ủng anh ta mới biết mình đã thua rồi!