“Không thẹn với lương tâm à?” Trình Tuần cười lạnh, hỏi đến cùng: “Sao ngươi vẫn còn mặt3 mũi mà nói ra câu này vậy?”
Hàn Úc lạnh lùng nhìn hắn.
Giống như năm x2ưa anh ta nói với ân sư Uyên Kính tiên sinh vậy. Con đường của anh ta là “pháp”, “công 0chính”, không phải là ai khác.
Anh ta muốn suy nghĩ của mình biến thành hiện th0ực, chân chính giúp nhân dân tạo nên một xã hội công bằng công chính.
Cho dù an3h ta không làm được, anh ta cũng hy vọng truyền “đạo” của mình đi, để người đời sau chắc chắn có thể nhìn thấy.
Nói cho cùng, thời thế hưng thịnh đó là do ai tạo nên không hề quan trọng.
Nếu là Hứa Bùi thì tốt, nếu không phải là hắn ta, cùng lắm chỉ thấy tiếc nuối mà thôi.
Hàn Úc nói: “Ta và ngươi khác nhau, ngươi không hiểu được đâu.”
“Đúng là ta không hiểu. Mong ngươi đồng ý đầu hàng Liễu Hi rồi, cô ta có thể tha thứ cho việc ngươi tập kích quân doanh vào ban đêm.” Trình Tuần không hiểu cũng không muốn hiểu, hắn trào phúng nói: “Hàn Văn Bân, mong ngươi sau này tiền đồ xán lạn, quần áo oai phong, quan bái tam công cửu khanh*, cuối cùng lên được chức cao nhất.”
* Tam công cửu khanh: Chức quan cao trong triều đình phong kiến.
Trước kia Trình Tuần rất kính trọng Hàn Úc, hắn không hề biết bản tính thật sự của Hàn Úc lại là như vậy!
Dù cho chủ công không muốn đi, anh ta cũng nên khuyên nhủ, nếu thật sự không ổn thì cùng sống chết với chủ công, há lại có chuyện ham sống sợ chết?
Nào ngờ, Hàn Úc quá hiểu Hứa Bùi.
Hứa Phỉ khó khăn bảo vệ thành Sơn Ủng, thành bị phá, chịu thua chạy trốn, tuyệt vọng treo cổ tự vẫn ở sân một nhà nông.
Hứa Bùi không muốn thua trận, càng không muốn đi vào vết xe đổ của người kia, muốn hắn ta trốn là chuyện không thể nào.
Có khuyên cũng phí công.
Hàn Úc lạnh lùng cụp mắt lại.
“Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
Đối với Hàn Úc mà nói, sống chết không đáng sợ, điều đáng sợ là cái chết của anh ta không có ý nghĩa.
Mỗi người có lựa chọn riêng của mình, Trình Tuần trung thành với chủ công, không màng sống chết, nhưng anh ta trung thành với “đạo” của mình, hiện giờ chưa thể chết được.
Trình Tuần tức giận thật sự, tay phải mạnh mẽ tóm lấy chuôi kiếm của thanh kiếm bên hông, rút kiếm hướng về phía Hàn Úc.
Nếu hướng kiếm của Trình Tuần lệch thêm một chút nữa, nói không chừng có thể đâm trúng trái tim Hàn Úc, một kiếm lấy mạng anh ta.
Trình Tuần rút kiếm ra, muốn đâm thêm lần nữa, không ngờ Hàn Úc ra tay rất nhanh, anh ta cũng rút kiếm ra để chống cự.
Kiếm của Trình Tuần dừng giữa không trung, dù thế nào cũng không thể hạ nhát thứ hai được, cuối cùng hắn tức giận vứt kiếm bỏ đi.
“Hừ…”
Hắn khinh nhất là loại người không có cốt khí như Hàn Úc, giết anh ta chỉ làm ô uế tay mình mà thôi.
Hàn Úc chỉ có thể thu kiếm lại, dùng tay phải băng bó vết thương trên tay trái rồi cười gượng.
Đây gọi là không cùng suy nghĩ, khó mà làm việc với nhau được.
Tuy thành Sơn Ủng có địa thế hiểm hóc nhưng lúc Hứa Phỉ chiếm giữ nơi này, Hứa Bùi đã đập bỏ rất nhiều thứ. Hiện giờ đổi lại hắn ta bị bao vây trong thành Sơn Ủng, những kiến trúc hắn ta vẫn chưa kịp xây lại đấy trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn ta. Phía Khương Bồng Cơ lại đang hừng hực lửa giận, các tướng sĩ từ lúc rạng sáng đã bắt đầu công thành, trừ vài lần nghỉ ngơi giữa chừng ra, toàn bộ thời gian bọn họ dùng để đập phá.
Khương Bồng Cơ tay không phá cửa thành, dẫn đầu binh sĩ vào phá cửa lớn thành Sơn Ủng, chủ lực tả quân Bách Ninh nhìn thấy vậy ngạc nhiên tới mức trợn mắt há mồm.
Hóa ra đánh trận còn có thể làm như vậy?
Không phải…
Đó chẳng phải là chủ công của bọn họ sao, vì sao cô còn muốn tự mình xung phong lên chiến trường đánh trận chứ?
Tướng lĩnh bình thường không dễ gì tự mình ra trận giết địch, một chủ công như cô hưng phấn như vậy làm gì?
Nhờ vào thị lực tốt của mình, Bách Ninh có thể khẳng định chắc chắn, chủ công của ông không chỉ đang hưng phấn, mà cô còn hưng phấn tới mức run cả người!
“Nguy rồi, nguy rồi… khuê nữ nhà mình có còn gả được không vậy?”
Có trách cũng chỉ có thể trách chủ công nhà mình quá hấp dẫn, giống như sát thần xuống chiến trường, phô ra vẻ đẹp sức mạnh hoàn hảo.
Có thiếu niên thiếu nữ nào đang hoài xuân có thể chống cự lại đây?
Cho dù là nam hay là nữ, trong lòng đều tôn trọng người có sức mạnh.
Nếu không sao lại có câu nói “mỹ nhân yêu anh hùng” chứ?
Chủ công nhà mình không chỉ sinh ra đã xinh đẹp, mà cô còn trên cơ vô số anh hùng.
Người tài như vậy, linh hồn nhỏ bé của Nguyệt Hà nhà mình còn không bị cô câu đi mất à?
Bách Ninh nghĩ như vậy, lại nhìn thấy kẻ địch tan đàn xẻ nghé, cơn giận trong lòng không biết trút đi đâu.
Ông bắn cung rất giỏi, bày binh bố trận cũng không kém, nhờ có Vệ Từ tiến cử, Khương Bồng Cơ để Bách Ninh đảm nhiệm vai trò đô bá trong quân doanh, tương đương với bá trưởng. Có điều Bách Ninh nằm trong nhóm chiến đấu tuyến đầu, cơ hội lập công rất nhiều, hơn nữa với bản lĩnh của ông, trong thời gian ngắn là có thể thăng chức.
Nếu không, ngay từ đầu đã phong Bách Ninh vào vị trí cao, e là khó để các binh sĩ khác tâm phục khẩu phục.
Bách Ninh cũng không phụ sự sắp xếp của Khương Bồng Cơ, biểu hiện xông xáo trong các trận chiến nhỏ, trận công thành lần này ông cũng rất đáng chú ý.
Khương Bồng Cơ có thể công phá cổng thành, nếu không có Bách Ninh dẫn quân sĩ yểm hộ phía sau để giúp đỡ, thành Sơn Ủng cũng không thể phá dễ dàng như vậy được.
Trống trận vang dội, tiếng hét chấn động trời xanh, mùi máu tươi xộc thẳng lên trời.
Trên dưới thành chồng chất vô số xác người cụt tay chân, không lành lặn, máu tươi thấm vào bùn đất, mùi máu lẫn với bùn tỏa ra bốn phía.
Mặc dù đã phá được cửa thành rồi nhưng những binh sĩ còn sót lại vẫn không chạy trốn hết, vẫn còn một nhóm người ở lại chống chọi tới cùng, cuối cùng đều bị giết hoặc bị bắt.
“Cũng ra gì và này nọ đấy chứ…”
Khương Bồng Cơ khinh bỉ hừ một tiếng, trường đao trong tay vung lên cao, máu tươi dính trên đầu đao bắn hết ra ngoài, thân đao trở về màu trắng sáng như tuyết.
Nếu đổi lại là một binh sĩ bình thường, trong hoàn cảnh tệ như vậy, từ lâu đã không còn muốn chống cự thêm chút nào nữa rồi, một là đầu hàng hai là bỏ trốn.
Thật ra những binh sĩ còn ở lại thành Sơn Ủng đến cùng cũng rất mạnh, như vậy càng có thể biết chắc, bọn họ là những binh sĩ tinh nhuệ cuối cùng dưới trướng Hứa Bùi.
Khương Bồng Cơ cũng không để binh sĩ của mình giết sạch bọn họ, ngược lại ra lệnh binh sĩ bắt được ai về làm tù binh thì bắt, không bắt được thì giết.
Ba tuyến quân tiến thẳng vào thành Sơn Ủng, trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống dưới chân núi, phòng tuyến cuối cùng của thành Sơn Ủng cũng bị phá.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh lửa trong thành Sơn Ủng càng lúc càng sáng, vầng sáng màu da cam chiếu sáng cả một vùng trời.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn một cái, ánh sáng màu cam kia chiếu lên khóe mắt, dường như cô đoán ra được điều gì đó.
“Hứa Tín Chiêu… hà tất phải làm vậy?”
Khương Bồng Cơ than thở, sát khí trên người thu bớt lại, không hề nhìn thấy sự hứng thú trên chiến trường lúc trước, ngược lại còn có chút tiếc nuối không nói thành lời.
Các khán giả vẫn đang chém gió, sự ung dung của bọn họ ngược lại còn khiến tâm trạng của Khương Bồng Cơ nặng nề gấp đôi.
Cô và Hứa Bùi không thân thiết gì với nhau lắm, nhưng dù sao năm xưa hắn ta cũng từng xưng huynh gọi đệ (muội) với cô, có thể coi là nửa bạn bè.
Bên kia, Trình Tuần vừa khóc ướt mặt, vừa ôm thùng gỗ gánh nước từ trong vại ra, hắn vẫn muốn dập lửa.
Nhưng phần lớn kiến trúc trong thành Sơn Ủng đều được làm từ gỗ, cộng thêm khí hậu hiện tại khô ráo, sau khi bị cháy thì lửa càng ngày càng mạnh lên, sao hắn có thể dập hết được?
Gần đó cũng có một vài binh sĩ tôi tớ ít ỏi đang múc nước dập lửa, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Cuối cùng Trình Tuần hạ quyết tâm, giơ thùng đựng nước lên trên đỉnh đầu, dội nước ướt hết cả người mình.
Hắn lấy tấm chăn dày ướt nhẹp mà tùy tùng đem tới để khoác lên người, sau đó xông vào biển lửa,
Trong phòng lửa cháy rất lớn, khói xộc vào họng khiến hắn ho khan.
Trình Tuần lờ mờ nhìn thấy một thi thể đang bốc cháy, hắn đắp tấm chăn dày lên cỗ thi thể đang bốc cháy kia, hữu kinh vô hiểm kéo hắn ta ra ngoài.
“Chủ công… chủ công… vì sao lại bỏ Công La lại một mình chứ…”
Thi thể bị cháy hoàn toàn không nhận ra được nữa rồi, nhưng Trình Tuần chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra thân phận người này.
Nhất thời, nỗi đau trong lòng xâm chiếm, hắn không để ý gì đến cánh tay và lưng của mình cũng đang bị bỏng, nằm bò lên tấm chăn không ngừng gào khóc.