Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1202: Cái chết của triệu thiệu (2)



Hàn Úc còn chưa mở miệng, người xem trong kênh liv3estream đã sôi sùng sục lên như nước vừa đun sôi.2

[Nước Ô Mai Chế Biến Bí Mật]: Mọi người 0dạt ra, bác Streamer sắp tung chiêu lớn rồi. Chú 0ý, năng lượng cao ở phía trước, mục tiêu Hàn Úc s3ắp sa lưới.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Làm một ma cũ ở kênh livestream, được tận mắt chứng kiến mỗi lần bác Streamer câu được các loại nhân tài về, các anh em nói xem có phải tui đây quá may mắn không? Có thể đi mua xổ số được chưa? Dựa theo tính toán của bác Streamer, chắc là Hàn Úc sẽ bị cô thu vào trong túi…

[Tiểu Trư Bội Kỳ]: Tập hợp đủ bảy vị hiền tài là có thể triệu hồi Thần Long, đăng cơ làm hoàng đế?

[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Bác Streamer livestream nhiều năm như vậy, có bao giờ bị vuột mất nhân tài nào mà cô muốn chiêu mộ hay chưa?

[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Các bác khán giả cá muối đùa ít thôi, đùa một lần cả lượt như thế có thấy chán hay không? Tui lại cảm thấy bác Streamer sẽ không tóm được Hàn Úc dễ dàng như thế đâu! Người xưa với người hiện đại không giống nhau, những tinh anh thời cổ đại đó mỗi người một kiểu tính cách, ai ai cũng có chí hướng riêng. Bản thân bọn họ cũng có tiêu chuẩn để lựa chọn chủ công riêng, nếu như bác Streamer không tóm được chỗ hiểm của Hàn Úc thì lấy cái gì để thu phục anh ta đây? Đừng chỉ nhìn ban đầu Hàn Úc thuộc phe Hứa Bùi, nhưng dù gì thì anh ta cũng là học trò của Uyên Kính tiên sinh, thuộc tính thẻ bài là SSR, tôn trọng người ta chút đi được không?

[Quả Chanh Tự Do]: Đại boss lầu trên cũng chơi cùng một trò hả? Ôm Chặt Cục Cưng tối qua vừa mới rút được Hàn Úc SSR!

[Bao Bao Canh Tảo Tía]: Đồng ý với lầu trên, ngồi chờ bên trò chơi chính thức mở khóa phó bản thẻ cụ thể hơn của đại boss Hàn Úc.

Kênh livestream này của Khương Bồng Cơ đã sinh ra một loạt các sản phẩm ăn theo hình ảnh của bọn họ, thời gian trước một trò chơi thẻ bài (ăn tiền) lấy việc sưu tập các tấm thẻ là trung tâm đã xuất hiện. Người chơi là một người bình thường xuyên qua thế giới khác, kiếm tiền rút thẻ, mỗi một tấm thẻ đều có các thuộc tính khác nhau, có thể mở ra một nhánh trò chơi khác nhau, mỗi một tấm thẻ sẽ đưa người chơi tới các phó bản công lược khác nhau, ví dụ như dạo phố, hội hoa, hội thơ, săn thú…

Chỉ cần đạt được tới mức hảo cảm cao, tiêu tiền đủ nhiều, khi độ hảo cảm của mỗi nhân vật đạt tới một trình độ nhất định thì sau đó còn có thể kết hôn bái thiên địa.

Chỗ bệnh hoạn nhất của trò chơi này chính là không giới hạn số lượng nhân vật công lược, không giới hạn giới tính.

Nói cách khác, chỉ cần dùng đủ nhiều tiền, lại đủ may mắn, thậm chí người chơi có thể đạt tới kết cục kết hôn với tất cả mọi người.

Trước đây Hàn Úc ở bên trận doanh Hứa Bùi, mặc dù cũng là một trong bốn học trò của Uyên Kính nhưng số lượng thẻ nhân vật lại thua xa so với đám Vệ Từ, điều này khiến cho người chơi không thể tăng hảo cảm của Hàn Úc một cách nhanh chóng, tất nhiên cũng không thể công lược được anh ta. Nhìn thấy Hàn Úc sắp bị Khương Bồng Cơ thu về đội, còn sợ sau này bên trò chơi không đưa ra số liệu thực tế tăng hảo cảm phó bản sao? Một đám fan boy fan girl thích nhan sắc của Hàn Úc đã không nhịn được mà chà tay.

Bởi vì có mấy người chơi “dẫn dắt dư luận”, bình luận trong kênh livestream lại phát triển theo phương hướng càng “mặn mà” hơn nữa.

Mà bên này, Khương Bồng Cơ lại không có hơi sức để ý tới những việc đó, cô nhìn Hàn Úc không chớp mắt, chờ đợi phản ứng của người kia.

Hàn Úc cũng không phải trẻ con đầu lỏm chỏm, sao có thể dễ dàng bị cô qua mặt được?

Ai cũng biết nói lời hay ý đẹp, nói về kỹ năng này, cô có gắn phong hỏa luân vào hai chân cũng không đuổi kịp Hứa Bùi.

Hàn Úc sẽ không bị cô mê hoặc, ngược lại anh ta cười khẩy, nói: “Ai tạo ra ‘pháp’ cơ? Để chấp hành được ‘pháp’ cần có quyền lợi tuyệt đối, trên đời này không có quyền lợi nào cao hơn cả người làm vua. Ngươi dùng ‘pháp’ do quân vương tạo ra để đi khống chế quân vương, chuyện này có gì khác với chuyện cho khỉ xem vườn đào chứ?”

“Pháp, từ loài trĩ. Trĩ, tức là ngựa một sừng, đó là một loại thần thú có thể phân rõ đúng sai, công tư phân minh.” Hàn Úc lại nói tiếp: “Quân vương ra lệnh cho người khác tạo ra ‘pháp’, dùng để trói buộc thần tử và dân chúng, nhưng lại không trói buộc được chính mình, bởi vì một khi ‘pháp’ tổn thương đến lợi ích cá nhân của mình, quân vương có thể ra lệnh cho người khác sửa lại ‘pháp’ một lần nữa. Thử hỏi, như vậy thì ‘pháp’ có còn công tư phân minh gì nữa không? Đây vốn dĩ đã là sự bất công lớn nhất! Còn nữa, quan phạm tội thì cũng xử như dân, lời này truyền nhau biết bao năm rồi? Cũng chỉ là ngu dân mà thôi, thật sự làm vậy thì được mấy trường hợp?”

Nói hay nói đẹp cũng đâu có tác dụng gì?

Năm đó Hứa Bùi khuyên bảo Hàn Úc xuất sĩ, những gì hắn ta nói không tốt hơn người này sao?

Kết quả thì sao?

Sau một vài năm, Hứa Bùi càng lúc càng xa cách anh ta, trên mặt Hàn Úc không phản ứng gì nhiều, trong lòng lại vô cùng thất vọng.

Hàn Úc từng bị lừa một lần, tất nhiên sẽ không dễ dàng mắc câu nữa.

Chuyện này cũng giống như một cô gái từng bị tổn thương vì tình yêu sẽ không còn tha thiết với tình cảm nữa, rất khó bị những chàng trai tồi tổn thương lần thứ hai.

Hàn Úc vừa nói như vậy, khán giả trong kênh livestream gửi cho Khương Bồng Cơ vô số 233, không ngừng cổ vũ cho Hàn Úc.

Mặc dù bọn họ đều ở phe Streamer, nhưng khi nhìn thấy Streamer ăn quả đắng, bọn họ vẫn rất vui vẻ.

Khương Bồng Cơ cười nói: “Vậy thì, Văn Bân muốn nghe ta nói gì đây?”

Hàn Úc nói: “Vừa rồi Lan Đình Công nói gì, thì Úc muốn nghe cái đó.”

Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Huynh muốn nghe về một bộ ‘pháp’ có thể khống chế quân vương, tiếc quá, hiện tại không thể thực hiện chuyện đó được. Không phải ta không muốn cho huynh một ‘pháp’ như vậy, chỉ vì thời cơ vẫn chưa đủ chín muồi thôi. Văn Bân đã từng nghe về ảo ảnh chưa?”

“Ảo ảnh, tất nhiên đã nghe rồi.” Hàn Úc gật đầu: “Vì sao Lan Đình Công lại nói thời cơ chưa chín muồi? Nói cách khác, thì lúc nào mới là chín muồi?”

Khương Bồng Cơ nói: “Theo ta thấy, chủ yếu là có ba phương diện, đất đai, dân chúng và khoa học kỹ thuật.”

Hàn Úc vừa nghe vừa nhíu mày, những gì Khương Bồng Cơ nói khác biệt khá lớn so với những gì anh ta mong muốn, vừa rồi còn nói cô cần có một “pháp” để khống chế quân vương, quản lý nhân dân, bây giờ lại nói thời cơ chưa chín muồi, như vậy chẳng phải lật lọng hay sao? Có điều anh ta vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.

“Phải giải thích ba thứ này thế nào?”

Khương Bồng Cơ vò đầu, cô xuất thân từ quân ngũ, còn là kiểu chiến sĩ gen có thành tích văn hóa tầm thường không tới đâu, cô không thích loại đề thi văn hóa này chút nào. Có điều trước mặt người này, cô cũng không còn cách nào khác, nếu không thể triệt để tóm lấy anh ta thì mặt mũi của cô phải vứt đi đâu đây?

Bị người khác khinh bỉ cười nhạo thì cũng thôi đi, nếu như bị tám trăm năm mươi nghìn cá muối cười nhạo, cô không cần thể diện nữa à?

Khương Bồng Cơ nói: “Thứ nhất, đất đai. Dù là thế gia hay là hoàng thất, lừa gạt chiếm đoạt sát nhập đất đai, chẳng qua cũng vì lợi ích mà thôi, vì giá trị mà đất đai mang lại. Khi giá trị của đất đai không còn đủ để hấp dẫn bọn họ nữa, đất đai với bọn họ không còn là miếng thịt béo bở mà chỉ là một bộ xương khẳng khiu chỉ còn chút thịt dắt vào, có cũng được không có cũng được. Có điều, với dân chúng thì đất đai lại là căn bản cho sự ấm no của bọn họ.”

Hàn Úc nghĩ theo lối suy nghĩ của cô, hỏi: “Có thể vậy sao?”

“Tất nhiên là có thể như vậy.” Khương Bồng Cơ nói: “Thương nhân không phải một con đường sao?”

“Sĩ nông công thương, con buôn vốn thấp hèn, bản tính trục lợi, đều là hạng người tổn hại người khác lấy lợi cho mình, nếu như nâng đỡ cho chúng thì còn gì là đất nước nữa.”

Hàn Úc hơi thất vọng, chẳng lẽ anh ta đánh giá quá cao về người này rồi sao?

Khương Bồng Cơ lắc đầu cười nói: “Cũng không hẳn, nhà buôn trục lợi, nhưng huynh cũng không thể phủ nhận sự phồn vinh không thể tách rời khỏi thương nhân. Quần thể này là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như dùng tốt, bọn họ có thể dùng cả hai bù đắp cho nhau, dù là địa phương nghèo khó hơn nữa cũng có thể trở nên dồi dào sức sống. Nâng đỡ cho họ, tất nhiên cũng không phải vô điều kiện. Nếu mài dũa thương nhân thành một vũ khí mạnh nhất, không thể thiếu ‘cách buôn bán’ có quy tắc được. Có lẽ tiền thuế mà đám thương nhân này phải nộp cho quốc gia còn cao hơn nông dân trồng trọt ruộng vườn gấp hàng chục, hàng trăm lần…”

Hàn Úc lạnh lùng nói: “Thương nhân tốt như thế, ai ai cũng đi làm thương nhân, chẳng phải đất vườn sẽ hoang phế?”