Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, đứng dựa lưng vào xe ngựa.
Từ Kha lại càng cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí lúng túng đến nỗi không biết để tay ở đâu. “Chẳng qua con bé đó quá ngốc, lại còn rất bướng bỉnh, chắc ngươi biết tại sao nó lại chọn ở lại Hà Gian chứ?”
Từ Kha ngượng ngập không nói gì cũng không biết nên trả lời thế nào. Vốn dĩ cậu cũng không biết, nhưng lang quân nhà mình đã nói thế, người thông minh như cậu đương nhiên là đã hiểu ra.
Cô ấy ở lại Hà Gian có lẽ là vì muốn chăm sóc cho thím của cậu.
Tính cách của Tầm Mai cũng như tên của cô ấy, rất dịu dàng, rất tốt bụng.
“Xem ra ngươi đã hiểu rồi…” Khương Bồng Cơ vỗ vai Từ Kha, vừa cười đùa vừa nói: “Nếu như ngươi vừa ý Tầm Mai, nhớ đến tìm ta để cầu hôn. Còn nếu không vừa ý con bé, thì ngươi cũng nên sớm đưa ra quyết định, đừng làm trễ nải con gái nhà người ta...”
Từ Kha bất đắc dĩ cười khổ, tính khí của lang quân nhà cậu cũng thật khiến người ta ngạc nhiên. Theo dõi cuộc trò chuyện của hai người họ, không ít fan chèo thuyền “chủ - tớ” đều tỏ ra đau lòng.
Streamer, cô như thế này không phải là “nữ xuyên không” đủ tiêu chuẩn đâu?
Còn nữa, Tầm Mai và Từ Kha thông đồng với nhau từ lúc nào vậy?
“Kha đã hiểu.”
Từ Kha chắp tay nói, từ đầu đến cuối vẫn cứ cúi gằm, chỉ để lộ vành tai đã hơi hơi đỏ lên.
Nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Sau khi rời khỏi địa phận Hà Gian, hoàn cảnh xung quanh lại càng nguy hiểm, không chỉ phải đối mặt với sự nguy hiểm đến từ con người mà còn phải đề phòng những mối hiểm họa đến từ thiên nhiên.
Giữa các trạm dịch không có khoảng cách cố định, có lúc chỉ mất nửa ngày đường là đến được trạm dịch kế tiếp, nhưng cũng có khi phải mất tới ba bốn ngày. Cũng may trên xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cùng nước uống nên cả đoàn hơn năm mươi người mới không rơi vào cảnh thiếu thốn. Trên đường đi rất nhàm chán, năm sáu ngày trôi qua, ngay đến Từ Kha cũng dần dần quen với sự xóc nảy của xe ngựa.
Cho dù sắc mặt vẫn tái nhưng đã khá hơn lúc đầu nhiều.
Nhưng so ra thì, khả năng thích ứng của cậu ta còn kém hơn cả mấy cô gái luôn ở trong nội viện như Đạp Tuyết.
Với tình hình này thì nội dung livestream mấy ngày qua đương nhiên cũng chán đến phát ngán. Sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một chuyến đi xa ở cổ đại, bọn họ cũng không hâm mộ sự phô trương hùng hậu mà Khương Bồng Cơ được hưởng nữa, chỉ cảm thấy đúng là đang chịu khổ.
[Xylitol Của Cậu]: Bác lầu trên nói đúng thắc mắc của em rồi, lúc mới xem livestream còn tò mò tại sao mỗi hộ vệ lại treo trên vai một loạt giày rơm thế kia, không biết còn tưởng là bọn họ bện giày rơm mang đi bán ấy… Bây giờ mới hiểu ra, cảm thấy hơi xót xa.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi nhớ hồi còn học cấp ba, năm ấy khối 12 tổ chức hoạt động đi bộ đường dài, học sinh của cả khối đi bộ lên núi rồi xuống núi độ hơn hai mươi cây số, rất nhiều người cả tuần sau đó vẫn không hết đau chân. Mấy ngày qua những hộ vệ này đi còn nhiều hơn thế, buổi tối còn phải thay phiên nhau gác đêm, ngủ nghỉ ở ngoài trời… điều kiện thật sự rất gian khổ. Nghĩ lại bản thân, chỉ cần trong tay có thẻ ngân hàng hoặc điện thoại, trong tài khoản vẫn còn tiền thì bất kỳ lúc nào cũng có thể đi du lịch xa được.
Nhưng ở cổ đại lại là điều không thể.
“Trong túi hết nước rồi, không biết gần đây có nguồn nước không…” Liễu Xa cắn một miếng bánh khô cứng chẳng có mùi vị gì nói, túi nước trong tay ông đã trống rỗng.
Hộ vệ ngồi tụm năm tụm ba, nhìn trông có vẻ rời rạc tản mát nhưng thực chất đang âm thầm cảnh giác xung quanh.
“Để con sai người đi tìm, phụ thân lên xe nghỉ ngơi trước đã.”
Khương Bồng Cơ nhận lấy túi nước từ tay ông, gọi mấy người hộ vệ đi theo tìm nguồn nước sạch.
Cô có thể không đi, nhưng nói đến kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, ở đây có ai hơn được cô? Cô có thể tìm được nước bằng tốc độ nhanh nhất, còn có thể tránh được những nguy hiểm tiềm ẩn trong rừng sâu, về mặt hiệu suất công việc thì càng khỏi nói.
Hệ thống không chịu để yên, liên tục ngăn cản: “Khương Bồng Cơ, cô không cứu người thật à? Khán giả sắp quăng trứng thối cho cô rồi đó. Là một Streamer cô nên bảo vệ hình tượng của mình chứ, nếu hôm nay cô không cứu người, cô chắc chắc sẽ mất fan đấy!”
“Im!”
Hệ thống nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng nó vẫn không lay chuyển được Khương Bồng Cơ, chỉ đành thở phì phì. Đúng lúc này, các hộ vệ phát hiện ra lang quân đang dẫn bọn họ đi một con đường khác.