Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1228: Chuẩn bị chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức (9)



Tiết Hoa Triêu, sinh nhật của muôn hoa.

Những thiếu nữ thanh xuân mặc váy áo sặc sỡ xinh đẹp, trên trán vẽ hình hoa, gót sen nhẹ bước, tư thái uyển chuyển đến tế bái Hoa Thần giữa vòng vây của các tỳ nữ.
Dùng cách nói của đám khán giả xem livestream thì đây chính là ngày ngược đãi lũ FA.

“Mùa xuân đến là lúc vạn vật sinh sôi nảy nở. Đúng là một ngày tốt cho đám thiếu nam thiếu nữ tỉnh tò, còn FA vẫn cứ tiếp tục ở nhà lập đàn cầu mưa.”

Khương Bồng Cơ ngồi trên thân cây nhìn về nơi đang tổ chức nhã tập ở phía xa. Dưới ánh mặt trời sinh động của mùa xuân, các thiếu nữ hoạt bát tươi sáng lộ vẻ xinh đẹp khó tả bằng lời, không chỉ thu hút được sự chú ý của Khương Bồng Cơ mà còn khiến không ít quý tử trẻ tuổi ngoái nhìn.

Đại Bạch đứng dưới gốc cây gặm cỏ non soàn soạt, cạp một cái nhổ bật cả rễ, sau đó lại quay đi sát hại một bụi cỏ non khác.

Khương Bồng Cơ nhếch môi mỉm cười, cô nhón mũi chân đạp bờm Đại Bạch, làm nó ghét bỏ lùi về sau hai bước.
Khương Bồng Cơ cười nói với Đại Bạch: “Cũng lớn rồi đó nha, có cần ta tìm chồng cho mày không? Rồi sinh mấy đứa nhóc?”

Đại Bạch lườm cô một cái, rồi xì mũi như đang khinh bỉ cô.

Cô không hiểu tiếng ngựa, nhưng các tiểu thiên sứ trong kênh livestream đã “tốt bụng” giải thích cho cô nghe.

[Đêm Sầu]: Tiếng lòng của Đại Bạch: Chủ nhân ngu ngốc, cô mấy ngày rồi không rửa chân?

[Địa Bàn Của Ta Phải Nghe Ta]: Nhầm òi, rõ ràng Đại Bạch bảo “Một con cẩu FA cũng muốn cười nhạo bổn vương? Điêu dân!”

[Xích Thố Giữa Biển Người]: Tiểu cô nương nhà người ta hơi bị có giá đấy nhé, vừa nãy tui để ý thấy có con ngựa đang liếc mắt đưa tình với Đại Bạch đó.

Khương Bồng Cơ lẳng lặng liếc Đại Bạch một cái, hóa ra người sống sờ sờ là cô đây còn không có sức hút bằng một con ngựa như Đại Bạch?
Cô ngồi tựa trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Do địa hình nên khí hậu ở Lang Nha nóng ẩm. Ở nơi khác phải hết tháng ba hoa lê mới bắt đầu nở, vậy mà bây giờ nơi đây đã hoa nở đầy cành, gió xuân thổi đến thi thoảng còn có những cánh hoa lả tả rơi xuống.

Cô ngẩng đầu dựa vào thân cây, hai chân bắt chéo. Một tay để trên đầu gối, tay kia cầm đôi guốc gỗ, trên chân chỉ đi một đôi tất trắng như tuyết. Nửa người cô ẩn trong tán hoa lê, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra trên cây có người.

Một cơn gió thổi đến, cánh hoa lê theo gió bay đi khắp nơi.

Có tiếng người thì thầm nói chuyện bay vào tai Khương Bồng Cơ.

“Ngũ Nương, cô thật hồ đồ, sao lại tiết lộ tâm tư của mình cho cha cô biết chứ?”

Giọng nói của cô thiếu nữ đó rất ngọt ngào, nhưng chính vì quá ngọt nên khiến người ta có cảm giác phát ngấy.
“Cha ta là người sáng suốt, ta nói với cha ta nhất định ông ấy sẽ giúp đỡ ta.” Giọng nói của Ngũ Nương có chút do dự và chán nản: “Nhưng Từ ca ca đã có người trong lòng rồi, cha ta cũng không đồng ý. Cha bảo ta nhân tiết Hoa Triêu lần này tìm lấy một người mình thích.”

Thiếu nữ có giọng nói ngọt ngào bất mãn dẩu môi, “Sao thế được… Vậy cô có biết người trong lòng anh ta là ai không?”

Ngũ Nương có vẻ buồn rầu đáp: “Ta không biết, ta có hỏi cha nhưng ông không chịu nói. Ông chỉ bảo khi thời cơ đến rồi tự khắc sẽ biết thôi.”

Thiếu nữ nọ nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Vậy khẳng định người đó không phải là hạng đứng đắn gì.”

Ngũ Nương không hiểu, nghi ngời hỏi lại: “Tại sao lại là người không đứng đắn?”
“Cô không hiểu, Vệ lang quân năm nay đã hai mươi mốt, nếu như anh ta thật sự đã có ý trung nhân thì chắc chắn sẽ không trì hoãn lâu như thế. Trừ phi thân phận của cô gái đó không tốt, ví dụ như là… người ở mấy nơi đó, anh ta xấu hổ không dám cưới về. Có khi cô còn không biết, bà mối của cả cái quận Lang Nha này không ai dám làm mối cho anh ta cả. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn nữa thì vấn đề con nối dõi phải làm thế nào?”

Ngũ Nương mất một lúc mới hiểu ra ý của đối phương, hai má cô lập tức đỏ bừng, trông có vẻ tức giận.

“Từ ca ca không phải là loại người cổ hủ như vậy, cho dù huynh ấy có thích con gái chốn lầu xanh đi chăng nữa cũng sẽ không vì sĩ diện bản thân mà kéo dài như thế.”

Vì thể điện mà để người mình thích tiếp tục chịu uất ức, đây đâu phải hành vi Vệ Từ có thể làm ra được?
Ngũ Nương không thể chịu đựng được người khác sỉ nhục Vệ Từ như vậy.

“Vậy thì chắc anh ta thích loại phụ nữ đã có chồng.” Thiếu nữ nọ cướp lời Ngũ Nương: “Bà mối của cả cái quận Lang Nha này đều hận không thể bịt mũi tránh xa Vệ Từ ra, không ai muốn làm mối cho anh ta, chuyện hôn nhân đại sự mãi không có tin tức gì. Bây giờ có cô xinh đẹp như thế này để ý đến anh ta, đáng lý ra anh ta phải vui vẻ đồng ý mới phải chứ, sao lại dùng lý do đã có người trong lòng để từ chối cô?”

Ngũ Nương tức tối: “Ta không cho phép cô nói huynh ấy như vậy, huynh ấy là chính nhân quân tử, sao có thể nhòm ngó thê thϊếp trong nhà người khác?”

Thiếu nữ nọ bĩu môi, chua ngoa nói: “Cô bảo vệ người ta như thế mà người ta còn chẳng thèm để mắt đến cô. Cô chạy đến lấy lòng người ta nhưng có bao giờ người ta nể mặt cô không? Vệ Từ thì có gì hay, anh ta là tai tinh khắc vợ khắc con, khắc cha khắc mẹ, khắc hết cả họ hàng thân tộc…”
“Đồ ngu muội!” Ngũ Nương tức giận thở phì phì, gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự phẫn nộ: “Từ ca ca là người như thế nào thì phải nhìn vào cách huynh ấy đối nhân xử thế. Huynh ấy kính trọng thầy giáo, thân thiện với đồng môn, khoan dung với tiểu bối. Chỉ dựa vào ngày tháng năm sinh làm sao có thể phán định huynh ấy là người như thế nào? Trên đời này có bao nhiêu người có bát tự giống hoàng đế, vậy mà tại sao chỉ có một người làm hoàng đế còn những người khác chỉ là dân chúng bình thường?”

“Vâng vâng vâng, ta là kẻ ngu muội, làm sao mà sánh được với Chu Ngũ tiểu thư học rộng tài cao.” Thiếu nữ nọ cũng tức giận, dường như bị chọc đúng chỗ đau liền phản bác lại: “Cô học nhiều hiểu rộng như thế, giỏi đoán ý người khác như thế mà lại đi lấy lòng một tên đàn ông không ai cần, thật đúng là quá giỏi.”
“Cô…” Hai mắt Ngũ Nương trợn trừng, tức đến run cả người.

“Tử Hiếu có không tốt thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt một đứa thứ nữ nhà nghèo bị mẹ cả gả cho người ta làm vợ kế chỉ trích bôi nhọ.” Càng nói chuyện hai cô gái càng to tiếng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ của Khương Bồng Cơ. Cô đành phải nhảy xuống, lên tiếng ngắt lời bọn họ.

Hai người nghe thấy giọng nói lạ liền quay sang nhìn, thì thấy một thiếu niên mặc y phục tươi sáng đang đứng đó cười, trên tay xách đôi guốc gỗ còn chân chỉ đi tất không.

Thiếu nữ nọ giật mình vì sự xuất hiện của người lạ, nghĩ đến những gì Khương Bồng Cơ vừa nói, vẻ mặt cô ta liền trắng bệch.

Ngũ Nương vẫn không hiểu lắm, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Vợ kế?”

“Sau này nhớ để ý một chút nhé. Cái loại mỹ nhân rắn rết lắm điều thích dùng ác ý để suy đoán lòng dạ người khác nên tránh xa ra thì tốt hơn.” Khương Bồng Cơ bước lên phía trước hai bước, liếc một cái là nhìn thấu bản chất của thiếu nữ nọ. Cô nửa cười nửa không đánh giá đối phương: “Người ta chê bai Tử Hiếu không phải là vì thật sự coi thường đâu, chẳng qua là đang muốn tính toán cho chính mình mà thôi.”
“Hả?” Ngũ Nương ngẩn ra.

“Mẹ cả của cô ta muốn gả cô ta cho một ông già đáng tuổi cha cô ta làm vợ kế, cô ta không chịu liền tự tìm đường khác. Tử Hiếu bị người khác ghét bỏ, nhưng thân phận của cô ta cũng không cao, trong nhà cũng không được coi trọng, hai người xứng đôi biết mấy? Đại khái cô ta đang nghĩ thế.”

Lời nói của Khương Bồng Cơ khiến thiếu nữ nọ mặt mũi trắng bệch, hai chân run run như bị xới tung bí mật trong lòng.

“Nếu lát nữa ta mà nghe thấy bất cứ một tin đồn thất thiệt nào về Tử Hiếu và tiểu nương tử đây…”

Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ thoắt cái đã lạnh như băng: “Thì hai cô đoán thử xem sẽ là do ai tung tin đồn?”

Ngũ Nương chỉ là một cô gái ở khuê phòng đơn thuần. Cô có một người cha sáng suốt, cũng có kiến thức rộng rãi, nhưng lại không biết sự đen tối ở hậu trạch.
Cô đâu có tiếp xúc đến cái kiểu âm mưu nhỏ nhen, nham hiểm hủy hoại danh dự của người khác như thế này bao giờ?