Người đàn ông cao lớn giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sạch sẽ ánh lên vẻ kiên nghị. Trên mặt ông ta vẫn còn những vết thương chưa khép miệng, những vệt máu khô đọng lại trên mặt, trong đêm tối ông ta trông như quỷ dạ xoa.
“Có vẻ như chủ của nông trang này không phải là người bình thường… bọn họ cố ý để ở đây cho chúng ta…”
“Chúng ta đã bị lộ rồi sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ, Đô úy?”
Bọn họ vốn cực kỳ ghét trò trộm cắp, nhưng bây giờ rơi vào cảnh cùng đường cùng lối rồi, nếu bọn họ không làm như vậy thì những người anh em của họ sẽ phải chết bệnh hoặc chết vì vết thương tái phát.
Bọn họ cũng rất cẩn thận, chỉ trộm mỗi nhà một chút, theo lý mà nói trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện mới phải chứ.
“Cứ lấy thôi, chứ giờ còn làm thế nào được nữa?” Người đàn ông được gọi là Đô úy cúi xuống xách bao đồ lên, “Nếu như chủ nhà đã có ý xấu, thì thứ đang chờ chúng ta lúc này phải là quan binh, chứ đâu có yên ắng thế này…”
“Vậy những thứ này?” Người đàn ông đi cùng có vẻ chần chừ.
Đô úy nói: “Chắc là vì chủ nhà có tấm lòng lương thiện, thấy chúng ta không trộm hết mà chỉ lấy mỗi thứ một ít, đoán ra chúng ta đang rơi vào tình cảnh khốn cùng, thế nên mới âm thầm giúp đỡ. Ân tình của bọn họ chúng ta ghi nhớ, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp.”
Cũng khó trách vị Đô úy này nghĩ như thế, bọn họ đến rất nhiều nông trang nhưng chỉ có nơi này là sung túc nhất, lương thực dự trữ cũng nhiều nhất.
Những hộ tá điền ở đây không tính là giàu có nhưng cuộc sống ấm no, thậm chí còn có của để dành.
Trước đấy, bọn họ từng gặp không ít những hộ tá điền gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làm việc cực khổ đến mức tay chân nứt nẻ. Hết bị địa chủ bóc lột, lại bị các loại sưu thuế của triều đình đè nặng, một năm được hai bữa cơm no còn khó, chứ đừng nói đến chuyện có của để dành.
Từ đó, ông có thể đoán được chủ nhân của nông trang này là người như thế nào, cho dù không phải là người có tấm lòng đại thiện nhưng cũng không phải là phường gian ác.
Người được gọi là Đô úy chắc hẳn là người rất có uy tín, nghe ông ta nói xong những người khác liền cảm thấy yên tâm hơn.
Khi bọn họ về đến nơi, mở bao đồ ra liền phát hiện vị chủ nhân của nông trang còn tốt bụng hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Không chỉ có chăn đệm, quần áo chống lạnh, thuốc trị thương, vải trắng sạch, thậm chí còn có cả hai miếng thịt ba chỉ được gói trong lá sen, ít nhất cũng phải hai cân rưỡi, còn có cả xương cục để ninh canh nữa. Ngoài ra, còn có những thứ linh tinh khác như bát đũa, thậm chí có cả một bếp lò nhỏ để đun thuốc và hai đấu gạo đầy.
Những thứ này tuy không quý giá gì nhưng cái đáng quý đó là tấm lòng.
“Đây…” Một người trong số bọn họ nhanh mắt tìm thấy một túi bạc vụn từ trong đống chăn đệm.
Người ta vẫn thường hay nói dệt gấm trên hoa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng đến lúc này bọn họ mới thấm nhuần ý nghĩa của nó.
Chỉ trong chốc lát, ngay cả những người ghét khóc nhất trong số bọn họ cũng phải đỏ mắt.
Vị Đô úy này chính là Mạnh Hồn, ông là người đầu tiên tỉnh táo lại sau cơn xúc động. Ông vội vàng lấy chăn đắp cho các anh em bị thương, hang động nơi họ ẩn náu bây giờ tuy rất kín đáo nhưng lại rất ẩm thấp, lạnh lẽo, thậm chí trên mặt đất còn có nước đọng. Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành phủ lá cây với cỏ khô lên, nhưng hoàn cảnh sơ sài thế này rất bất lợi cho việc dưỡng thương.
Bây giờ đã có thuốc tốt, còn có vải sạch để băng vết thương, có bếp lò để sắc thuốc, cứ như là đang nằm mơ. Chí ít thì các anh em đang nằm đây cũng có cơ hội sống. Ai cũng không muốn nghĩ đến cảnh hôm sau, khi tỉnh dậy thi thể của anh em mình đã trở nên lạnh ngắt.
Tuy không có gia vị gì nhưng thịt tươi luộc lên cũng rất ngon, lại uống một bát canh xương nóng hổi, ăn thêm một bát cháo, cả người liền ấm áp.
Mạnh Hồn vốn dĩ còn đang lo lắng giờ cũng đã yên tâm. Nhìn bề ngoài ông ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, chỉ sợ mấy thứ này bị giở trò, nhưng sau khi kiểm tra thì đều không có vấn đề gì hết, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Là ông lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử, hiểu nhầm vị chủ nhân của nông trang đó.
“Đô úy, ngày mai có cần đi hỏi thăm về chủ nhân của nông trang đó không?”
Chịu ơn của người ta đương nhiên phải báo đáp, đã thế đây lại còn là ơn cứu mạng.
Mạnh Hồn húp từng ngụm cháo vẫn còn nóng hôi hổi xuống bụng, nghiến răng nói: “Đương nhiên là phải hỏi rồi, Mạnh Hồn ta đây tuy chỉ học qua vài chữ nhưng cũng biết đạo lý “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*”… Hôm nay người đó đã cứu huynh đệ chúng ta, sau này khi trả được thù rồi thì cái mạng này sẽ là của người đó.”
* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Khi gặp khó khăn mà được người khác giúp đỡ, thì dù sự giúp đỡ có nhỏ nhoi thế nào khi có cơ hội cũng phải báo đáp lại gấp bội.
Nhắc đến mối thù, một trong số họ lại nghiến răng kèn kẹt nói: “Thằng nhãi ranh kia giảo hoạt lắm, không biết bây giờ đang trốn ở đâu rồi.”
Mạnh Hồn nói với vẻ hiển nhiên: “Là chó thì không đổi được thói ăn phân. Cái tên súc sinh đó dù có đi đâu thì vẫn là súc sinh, Hà Gian lại còn là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân, bây giờ không có người quản thúc thì làm sao mà chịu ngồi im?”
Chỉ cần chờ ở đây, kiểu gì cũng tóm được thằng ranh con ấy.
Nghĩ đến cảnh vợ con chết thảm, Mạnh Hồn lại giận dữ siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, ông hận đến mức chỉ muốn xé xác Mạnh Lượng!
Ông không thông minh, cũng chẳng học được bao nhiêu, học cái gì cũng chậm, nhưng ông biết làm người phải biết cảm ơn, không thể sống hai mặt, vong ân bội nghĩa!
Nhớ ơn nghĩa nhà họ Mạnh đã chăm sóc gia đình mình, ông móc tim móc phổi ra để báo đáp cái ân tình đó, nhưng… tấm lòng trung nghĩa chân thành ấy cuối cùng lại đổi lấy cái chết thảm thương của vợ con!
Mạnh Hồn không hận nhà họ Mạnh, nhưng ông hận tên súc sinh Mạnh Lượng!