Theo lý mà nói, người bất trung đã đi ăn máng khác còn quay lại đào hố bẫy chủ cũ chắc chắn sẽ bị vạn người phỉ nhổ. Nhưng Kỳ Quan Nhượng lại không hề bị Thần Hoàng Đế ghét bỏ, ngược lại còn được trọng dụng, trở thành tâm phúc của Thần Hoàng Đế.
A Mẫn từng nói, cho dù là chính sử hay là dã sử đều có rất nhiều tranh cãi xoay quanh nhân vật Kỳ Quan Nhượng này.
Trong tập đoàn mưu sĩ của Thần Hoàng Đế, người này cũng không phải là nhân vật được hoan nghênh, quan hệ với các thần tử khác cũng rất kém, nhưng lại vẫn có thể vững vàng thăng quan tiến chức. Tất cả đều là do Thần Hoàng Đế đứng sau lưng ủng hộ.
Liễu Xa cẩn thận quan sát Kỳ Quan Nhượng, dường như đang muốn nhìn ra dấu vết gì đó.
Nhưng mà dấu vết đó là cái gì?
Đương nhiên là vì cái bí mật mà trước khi chết A Mẫn vẫn luôn canh cánh trong lòng – Thần Hoàng Đế chưa bao giờ lập hậu, hậu cung cũng luôn luôn để trống.
Trong chính sử cũng không có ghi chép nào về bạn đời của Thần Hoàng Đế, nhưng người lại có một con gái. Trong lăng mộ, Thần Hoàng Đế còn được chôn cùng với một người đàn ông lạ.
Thế nên vấn đề ở đây là...
Xin hỏi, cha của Khương Cao Tông là ai?
Theo như những gì A Mẫn nói, thì người đời sau có vô vàn phán đoán về những nhân vật nam tính bên cạnh Thần Hoàng Đế.
Kỳ Quan Nhượng lọt top 10.
Vì sao à?
Bởi vì sự tín nhiệm và ủng hộ của Thần Hoàng Đế dành cho Kỳ Quan Nhượng.
Đây là sự ưu đãi mà rất nhiều người không thể có được.
Phải biết rằng, Kỳ Quan Nhượng làm rất nhiều việc mà đối với thời đại lúc bấy giờ có chết trăm ngàn lần cũng không hết tội, thế nhưng người này vẫn sống thọ và chết già.
Sau chuyện phản chủ cũ, rất nhiều người đều cảm thấy Kỳ Quan Nhượng không có lòng trung thành, nhỡ đâu sau này lại âm thầm chọc cho Thần Hoàng Đế một nhát thì sao?
Nhưng, Thần Hoàng Đế chỉ nói một câu khiến cho tất cả phải im mồm, câu đó được viết vào chính sử như thế này: “Thiên hạ rộng lớn, ngoài ta ra thì còn ai xứng đáng để được gọi là minh chủ*?”
Hay nói cách khác, ngoại trừ cô ra thì Kỳ Quan Nhượng còn có thể trung thành được với ai?
***
Trong đầu Liễu Xa đã vòng đến mấy vòng, nhưng gương mặt ông lại chẳng có biểu hiện gì lạ thường, ngược còn nói với vẻ rất tự nhiên: “Văn Chứng? Một cái tên hay.”
Hay… hay cái con khỉ khô!
Kỳ Quan Nhượng của tương lai thì làm sao xứng với cái tên tự này?
Kỳ Quan Nhượng không hề biết Liễu Xa đang thả trí tưởng tượng bay xa mức nào, quả thực đặc sắc đến mức làm người ta trợn mắt há mồm.
“Đừng câu nệ thế, ta và Công Tào huynh là bạn bè thì cậu cũng coi như là vãn bối của ta…” Liễu Xa nói sang chuyện khác, “Trước đây Lan Đình từng nói với ta, nhà Công Tào huynh có thêm một hậu bối trẻ tuổi tài giỏi, chắc hẳn người này là Văn Chứng.”
Tuy thần tượng bình dị, dễ gần thế nhưng Kỳ Quan Nhượng cứ cảm thấy là lạ.
Anh ta biết mình có chút tài mọn, nhưng Liễu Xa không kiểm tra cũng không thăm dò, vừa gặp đã khẳng định tài năng của anh ta như thế…
Lời nói của ông cũng không giống như đang giả vờ mà lại rất chân thành, dường như ông ấy đã biết gì đó, đã sớm nhìn ra lai lịch của anh ta rồi?
Nhưng Kỳ Quan Nhượng chưa kịp nghĩ gì thêm thì Liễu Xa đã gọi quản gia đến, hỏi xem Khương Bồng Cơ đang làm gì?
Ngụy Uyên hài lòng, chủ động nói: “Ta muốn nói vài chuyện với Trọng Khanh, Văn Chứng thay ta đến gặp Lan Đình đi.”
Còn về phần nói cái gì chỉ có ông và Liễu Xa biết.
Tình hình Đông Khánh bây giờ đang đứng trên bờ vực sụp đổ, Ngụy Uyên sốt ruột chỉ đành đến hỏi thăm Liễu Xa tin tức. Tiện đó cũng muốn làm rõ quan hệ của Liễu Xa với nhà họ Mạnh, mối thù của Mạnh Lượng ông vẫn còn ghim đây.
“Gặp phụ thân ta rồi à?”
Kỳ Quan Nhượng được quản gia đưa đến thư phòng gặp Khương Bồng Cơ, vừa bước vào liền nhìn thấy đối phương ngả người dựa vào bàn, tóc dài buộc hững hờ sau gáy, dáng vẻ như thể vừa mới ngủ dậy, xung quanh còn có mấy cuốn thẻ tre vứt ngổn ngang, không còn chỗ để người ta bước vào nữa.
“Đã gặp.” Kỳ Quan Nhượng đi vào ngồi xuống, dù mới chỉ gặp nhau hai lần nhưng cả hai đều cảm thấy cực kỳ hợp nhau.
Kỳ Quan Nhượng cân nhắc xem nên nói thế nào: “Liễu Quận thủ rất bình dị gần gũi, không khó gần như trong lời đồn. Ta từng nghe qua những gì mà Liễu Quận thủ đã làm ở quận Hứa, vốn tưởng rằng ông ấy là người có tính cách sắc bén hoặc là kiêu ngạo ngang ngược... nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy ông ấy là người có nhân đức.”
“Nên?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Kỳ Quan Nhượng gõ trán cười nói: “Có vẻ như bên cạnh Liễu Quận thủ còn có một vị phụ tá sắc bén, tàn nhẫn...”
Tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như không có tác động từ bên ngoài thì phong cách làm việc sẽ tuân theo một quy luật nhất định.
Cho dù là Kỳ Quan Nhượng hay Khương Bồng Cơ đều có thể đoán ra được tính cách của một người thông qua phản ứng của người đó đối với một sự việc nào đó.
Theo như tính cách của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ cũng tin rằng nếu như không có sự trợ giúp của phụ tá, ông nhất định sẽ chọn phương pháp ôn hòa hơn.
“Cũng có thể là vậy, nhưng mà phụ thân không thích mang công việc về phủ, ta cũng chưa từng gặp vị phụ tá mà Văn Chứng nói đến. Văn Chứng nói ta nghe, vừa nãy phụ thân đã nói gì với Văn Chứng? Biểu cảm của ông ấy như thế nào?”
Kỳ Quan Nhượng trầm ngâm một lát, sau đó mới thuật lại tình hình lúc đó.
“Nếu nói như thế thì phụ thân rất hài lòng về Văn Chứng, lại còn rất quan tâm?”
Trên gương mặt lạnh lùng của Kỳ Quan Nhượng thoáng hiện lên sự tự giễu.
Anh ta hiểu rất rõ thân phận của mình, nếu như không có Ngụy Uyên coi trọng, chọn làm con rể thì anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người dân bình thường ở biên thùy. Trong người còn mang một nửa huyết thống của dị tộc Bắc Cương, lúc còn nhỏ đã rất nhiều lần anh ta bị đám trẻ con xung quanh nhục mạ là tạp chủng.
Anh ta không thừa nhận bản thân mình đê tiện, nhưng những người xung quanh đều cho rằng anh ta là thứ đê tiện đáng khinh.
“Lời này của Lan Đình đã đề cao ta quá rồi, chẳng qua ta chỉ là một người dân bình thường, sao có thể được một người như Liễu Quận thủ coi trọng?”
Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “Chẳng lẽ Văn Chứng cũng cảm thấy bản thân mình không có gì đáng để người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác?”
Kỳ Quan Nhượng nghẹn lời, vô thức muốn siết chặt cây quạt lông hay mang bên mình, nhưng lại phát hiện ra mình không cầm nó theo.
“Bị cậu nói như thế, thì dù đang khiêm tốn cũng cảm thấy kiêu ngạo.”
“Thế thì được rồi, Văn Chứng đã có tài thì tại sao phụ thân ta không thể coi trọng?”