Tiểu nhị cười hì hì: “Ở đây có nhiều thứ hay lắm, nếu mấy vị lang quân cảm thấy hứng thú, tiểu nhân sẽ giới thiệu cho các ngài nghe.”
“Không chơi!” Khương Bồng Cơ quyết đoán cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của gã tiểu nhị, quay lưng giả vờ đi về.
Tiểu nhị ngớ cả người, thậm chí còn không kịp chạy đến cản cô lại.
Có điều, đến tận đây rồi mà còn không chơi, Mạnh Lượng sao có thể để cô đi được.
“Nếu như Lan Đình đã đến đây rồi thì chơi một chút rồi hãy đi, dù sao bên ngoài cũng chỉ có mấy trò vớ vẩn, chẳng có gì hay ho cả.” Mạnh Lượng cười tươi rói, gác một tay lên vai Khương Bồng Cơ, dỗ cô ở lại bằng được.
Khương Bồng Cơ khó chịu cau mày, nói với vẻ đứng đắn: “Trước đó biểu ca nói rằng chỉ đi vào xem mà thôi, sao giờ lại muốn chơi? Những kẻ cờ bạc thường không có kết cục tốt, biểu ca cũng đừng quá tò mò.”
Mạnh Lượng âm thầm khinh bỉ, thuyết giáo nghe hay lắm những mà cũng chỉ là một thằng ngốc không biết mùi đời mà thôi. Hắn ta bỏ tay ra khỏi vai cô, mím môi gắt giọng nói: “Lan Đình muốn đi thì cứ đi đi, ta không đi.”
Mạnh Lượng nhất quyết ăn vạ ở đây, hắn ta tin chắc Khương Bồng Cơ không dám để một “thiếu nữ chân yếu tay mềm” như hắn ta ở lại đây một mình.
Sau cùng, Khương Bồng Cơ không thể không ở lại, điều này khiến cho Mạnh Lượng cảm thấy rất thành công.
Một ván mới bắt đầu, nhà cái đã lắc xong xúc xắc, giờ tới lượt các khách chơi đặt cược.
Khương Bồng Cơ cự tuyệt không chơi, nhưng Mạnh Lượng cực kỳ tin tưởng vào sự hấp dẫn của bản thân mình, làm nũng đủ kiểu cuối cùng cũng thành công thuyết phục được Lan Đình chơi. Hai người một người đặt lớn một người đặt nhỏ.
Sau khi mở bát, Khương Bồng Cơ mất một lượng bạc.
“Chơi cũng chơi rồi, biểu ca có thể đi được chưa?” Khương Bồng Cơ không vui nói.
“Thế này mà cũng được coi là đã chơi á? Một lượng cũng là tiền, chẳng lẽ Lan Đình lại cam tâm để tiền của mình vào túi người khác sao? Đệ không chơi ta chơi, mà đệ cũng đâu có thiếu tiền đâu. Ngàn vàng không mua được niềm vui, chỉ cần vui là được rồi, quan tâm gì đến những thứ khác làm gì.”
Mạnh Lượng không chịu đi, lại cược thêm hai lượng nữa, không ngờ lại thắng. Không ít con bạc xung quang cũng đến cổ vũ, Khương Bồng Cơ nhìn như lạnh lùng nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động, thấy thế Mạnh Lượng lập tức châm lửa quạt gió.
“Đứng không cũng buồn, thế thì ta chơi cùng biểu ca một lúc vậy.”
Khương Bồng Cơ lấy Mạnh Lượng làm cái cớ, nhưng là chơi cùng hay là vì chính mình muốn chơi, Mạnh Lượng tỏ ra mình đã nhìn thấu rồi.
So với Mạnh Lượng may mắn thắng liên tiếp, Khương Bồng Cơ có vẻ khá đen đủi, thua năm lần liên tiếp, thoáng chốc đã tiêu hết năm lượng bạc.
Lộng Cầm đứng bên cạnh mà lo ngay ngáy, sòng bạc là nơi như thế nào chứ?
Ngươi có tiền ngươi là đại gia, ngươi mà hết tiền thì đến chó cũng không bằng.
“Yên tâm, vận may của ta xưa nay luôn rất tốt.”
Khương Bồng Cơ vuốt vuốt lượng bạc cuối cùng trong tay, nở một nụ cười đầy sâu xa.
Cái trò mèo làng nhàng này, với người khác thắng là nhờ vận may, nhưng với cô thì chỉ đơn giản là có muốn hay không mà thôi.
Mạnh Lượng thấy Khương Bồng Cơ bắt đầu bước vào tròng thì cười thầm trong bụng, cầm số bạc vừa mới thắng lúc nãy sang bàn khác.
“Tiểu lang quân có muốn chơi nữa không?” Nhà cái hỏi.
“Đương nhiên!” Khương Bồng Cơ quăng nốt một lượng bạc về phía ô nhỏ, “Mở ra đi!”
Không giống năm lần trước, lần này cô thắng, giờ trong tay cô đã có hai lượng bạc. Cô đặt tiếp cả hai lượng vào ô nhỏ.
Nhà cái niềm nở hỏi: “Tiểu lang quân vẫn đặt nhỏ?
Bởi vì tám lần liên tiếp mở bát đều là nhỏ, nên ván này rất nhiều người cược lớn chỉ có mỗi mình cô đặt nhỏ.
“Ừm”
Nhà cái mở bát. 1, 3, 4, tổng 8 điểm, nhỏ, Khương Bồng Cơ thắng.
“Ván này ta đặt lớn.” Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục cược toàn bộ số tiền.
Nhà cái mở bát. 4, 4, 5, tổng 12 điểm, lớn.
Cô cầm tám lượng vừa thắng được đặt lớn tiếp, kết quả cô có mười sáu lượng. Biểu cảm của nhà cái lúc này cứng đờ, hắn cười gượng nói: “Lang quân may mắn thật đấy.”