Cô nói: “Như thế này không ổn, ba người chúng ta cùng chạy e rằng không chạy nổi, ta dẫn bọn chúng đi trước, biểu tỷ bảo trọng!”
Mạnh Lượng vừa chạy vừa phát cáu: “Ngươi coi ta là miếng mồi dụ bọn chúng đấy hả?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Mạnh Lượng biểu ca ngu lâu như vậy không ngờ trước lúc chết lại thông minh ra!”
Cái gì?
Mạnh Lượng kinh hoảng, đúng lúc này cả ba người chạy vào một con hẻm nhỏ nồng nặc mùi hôi thối. Hắn ta cảm giác được có cái gì đó không đúng nhưng chỉ nhìn thấy Khương Bồng Cơ giơ tay lên đánh mạnh về phía gáy hắn.
Đau đớn ập đến, trước mắt Mạnh Lượng cũng bị bóng đen bao trùm, hắn ta nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ hồ. Trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn ta lờ mờ cảm giác được cổ họng mình đau rát, đau đến nỗi cả cơ thể hắn ta co giật.
Lộng Cầm sợ đến mức không thốt lên lời, nhưng cái vị đang hành sự kia lại chẳng có chút tự giác.
“Lang quân, không cần lo cho vị…” Lộng Cầm thấy Khương Bồng Cơ quẳng Mạnh Lượng đang hôn mê trên mặt đất như đang quẳng một thứ rác rưởi, liền sợ đến mức luống cuống.
Cho dù cô thật sự không thích Mạnh Lượng nhưng hắn ta vẫn là khách quý của Liễu Phủ, nếu như xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức.
“Mặc kệ, chúng ta chạy trước đã. Cầm chỗ thẻ vàng ấy cho chắc, đây chính là tiền sính lễ để sau này em rước chồng về đấy.”
“Cái gì ạ?”
Lộng Cầm ngẩn tò te.
Khương Bồng Cơ cười không nói gì, chê Lộng Cầm chạy quá chậm, cô bế thốc cô nàng lên trong sự kinh ngạc của đối phương.
Dù có đang bế Lộng Cầm cô cũng chạy nhanh như bay, sau đó mượn đà nhảy lên bờ tường đầu con hẻm, nhẹ nhàng nhảy vào trong một con hẻm khác gần đó.
“Được rồi.”
Thả Lộng Cầm vẫn đang ngơ ngác xuống, trong giọng nói của Khương Bồng Cơ chứa cả ý cười vui vẻ, dường như đã giải tỏa hết những đè nén khó chịu trong lòng ra ngoài, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Vốn dĩ cô chỉ định đùa Mạnh Lượng một chút, để hắn sống thêm vài ngày nữa, nhưng mà...
Ha ha, cô vừa mới thay đổi kế hoạch xong.
“Lang quân… có khi nào phu nhân sẽ trách tội lang quân vì để vị “biểu tiểu thư” kia lại ở đó không? Nếu như cậu ta ăn nói linh tinh làm mấy người ở sòng bạc tìm đến Liễu Phủ thì làm thế nào…” Lộng Cầm nói đến đó thì mặt mũi trắng bệch.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng giễu: “Biểu tiểu thư của phủ chúng ta chẳng phải vẫn đi bên cạnh ta hay sao? Còn về phần tên đó có ăn nói linh tinh không ấy à, ha ha, yên tâm đi, hắn ta tạm thời không nói cũng không viết được đâu, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại sòng bạc thôi.”
Tạm thời khiến tay không cử động được, cổ họng không thể phát ra âm thanh đối với cô đơn giản lắm. Mạnh Lượng dám giở mấy cái trò mèo đó ra trước mặt cô? Cô nhắm mắt lại cũng có thể đùa chết được hắn ta.
Ở bên cạnh lang quân? Lộng Cầm không kìm được mà ngó nghiêng xung quanh, nhưng cô chỉ thấy có mỗi hai người bọn họ, làm gì có người nào nữa???
“Ta đi mua một bộ y phục mới cho em mặc, tạm thời em sẽ đóng vai “biểu tiểu thư”.”
Đến lúc này, Lộng Cầm mới hiểu được ý của Khương Bồng Cơ.
Bảo cô đóng giả “biểu tiểu thư”?
“Nhưng làm thế liệu có bị người khác phát hiện ra không ạ? Rất nhiều người đã nhìn thấy dung mạo của “biểu tiểu thư” rồi mà…” Lộng Cầm cảm thấy rất nan giải, nhưng mà đây là yêu cầu của lang quân nhà mình cô không thể không nghe theo.
Dường như ông trời rất thích trêu ngươi Khương Bồng Cơ, đúng vào lúc tâm trạng của Khương Bồng Cơ vừa tốt lên được đôi chút thì tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai.
Hệ thống bị quát cũng cáu kỉnh đốp chát lại: “Ký chủ, tuy tôi là hệ thống của cô nhưng tôi cũng mong rằng cô sẽ tôn trọng tôi. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải ngáng chân nhau. Những tính toán của con người vĩnh viễn thua xa trí tuệ nhân tạo của hệ thống, đây là kết luận sau khi phân tích, cứu Mạnh Lượng mới là cách làm chính xác nhất.”
“Tao bảo mày, CÂM MỒM!”
“Nếu như cô không chịu làm nhiệm vụ, thì sẽ có hai tiếng đồng đồ đếm ngược. Sau hai tiếng nó sẽ tự động xác nhận nhiệm vụ thất bại, cô có hiểu không đấy? Nhiệm vụ thất bại là cô bị điện giật cấp 5 đấy, giật thế là chết đấy?”
“Chết thì chết!”
Một câu của Khương Bồng Cơ làm cho hệ thống câm nín.
Mấy tên tay chân của sòng bạc nơm nớp lo sợ, bọn chúng cố gắng đuổi theo rồi nhưng hai đứa kia cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng thấy bóng dáng đâu, chứ đừng nói đến là bắt về.
Bọn họ cũng không hiểu nổi, cái hẻm đó là cái hẻm cụt, hai đứa kia chạy trốn kiểu gì?
“Lũ ăn hại! Rặt một lũ hại! Ông đây nuôi chúng mày có tác dụng gì! Chó còn biết trông nhà, thấy khách đến còn sủa được hai tiếng, chúng mày thì cứ đứng đực ra đấy không nói được câu nào! Cút, cút hết đi tìm hai đứa nó cho ông! Nhanh!”