Khương Bồng Cơ lạnh mặt lắng nghe hệ thống ráo riết đếm ngược thời gian mà chẳng mảy may dao động chút nào, cô bình tĩnh dặn dò: “Tầm Mai, nếu tối nay nghe thấy động tĩnh gì thì không cần vào trong xem xét đâu.”
Tối nay tới lượt Tầm Mai ngồi gác đêm ngoài cửa, cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp: “Vâng, lang quân yên tâm.”
Khương Bồng Cơ khẽ ừ một tiếng rồi thong dong cởi chiếc áo ngoài ra, mặc nguyên bộ y phục màu xanh nhạt ngồi ở trên giường, lặng lẽ chờ hệ thống chuẩn bị trừng phạt.
“3,2,1! Thực thi hình phạt!”
Trong nháy mắt, một luồng năng lượng kỳ lạ và mãnh liệt lập tức bao phủ toàn thân Khương Bồng Cơ. Nó lao đến như một cơn vũ bão, lan tràn từ làn da bên ngoài vào từng ngóc ngách trong thân thể, mỗi tấc da tấc thịt đều đau đớn như bị sức mạnh nào đó quật vỡ.
Khương Bồng Cơ co người lại, nằm vật xuống giường, cả quá trình chỉ phát ra những âm thanh rất nhỏ. Trái tim cô đập loạn liên hồi, dường như sắp nhảy thót lên tận cổ họng. Tốc độ truyền máu tăng nhanh, từng giọt mồ hôi nóng hổi toát ra từ lỗ chân lông, thậm chí chỗ cô nằm còn có vết ẩm ướt rõ ràng, nhất là khu vực xương bả vai sau lưng
Nói thật, mức độ trừng phạt mà hệ thống đưa ra không cùng cấp độ với những huấn luyện Khương Bồng Cơ từng trải qua trước kia. Nhưng bây giờ, nếu được lựa chọn thì cô tình nguyện chọn hình thức huấn luyện địa ngục của Liên Bang.
Đơn giản là vì cô nhất thời sơ suất, đánh giá bản thân quá cao mà quên mất rằng hiện tại mình đang mang thân thể của phụ nữ thuộc thời đại viễn cổ!
Do không phải tập luyện hàng ngày nên các chỉ số về mọi mặt của phụ nữ thời đại này đều rất thấp, nói thẳng ra là chẳng thể đem so sánh với cô ở kiếp trước.
Mặc dù thân thể Liễu Lan Đình đã được dung hợp thêm 31 điểm vũ lực, nhưng nó cũng chỉ có thể giúp một người có sức chiến đấu yếu nhớt lên trình độ của tráng sĩ lực lưỡng mà thôi, chỉ số này còn không bằng số lẻ của chiến sĩ biến đổi gen.
Hiện tại, Khương Bồng Cơ đã gặp phải một tình cảnh vô cùng khó xử: Tinh thần và ý trí đủ kiên định, nhưng thân thể lại chạm đến giới hạn sụp đổ.
Bởi vì cơn đau mà mặt cô nhăn nhó, tuy vậy, khóe môi lại nở nụ cười kỳ lạ xen lẫn chút chế giễu.
Không biết hệ thống phân chia mức độ đau đớn bị điện giật như thế nào, song khi tự mình trải nghiệm một lần, cô đã hiểu rõ một điều: Điện giật cấp 5 vừa hay chạm tới giới hạn chịu đựng của cái thân thể này, nếu nặng hơn một mức nữa thì cơ thể này sẽ quá sức chịu đựng và dẫn tới tử vong!
***
Ngay giây phút bắt đầu hình phạt, hệ thống liền bước vào trạng thái lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Khương Bồng Cơ tiếp nhận trừng phạt như thể một người ngoài cuộc, mong chờ cô không chịu nổi mà cầu xin tha thứ.
Hệ thống và ký chủ, giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi không tốt sao?
Tại sao lại muốn dùng cách phán kháng bạo lực như thế, chẳng phải sẽ làm thiệt hại lợi ích của hai bên sao?
Là một hệ thống, nó hoàn toàn công nhận năng lực của Khương Bồng Cơ. Nếu như bỏ qua cái tính xấu kia thì cô không hề có một khuyết điểm nào.
Đối với một hệ thống, đặc biệt là hệ thống có tính chất mục đích rõ ràng như nó, ký chủ ngu xuẩn thì đúng là rất dễ khống chế, nhưng lúc nào cũng phải giống như cha mẹ dẫn dắt từng ly từng tí. Cho nên, hầu hết các hệ thống đều mong mỏi gặp một ký chủ vừa thông minh vừa có tính cầu tiến, lại còn dễ dàng khống chế.
Thế nhưng, Khương Bồng Cơ không thuộc hai loại này.
Cô thông minh và cũng có chí cầu tiến, song lại có một khuyết điểm trí mạng duy nhất là ý thức bản thân vô cùng cao, không cho phép người khác khống chế. Một ký chủ không thuận theo sự sắp đặt của hệ thống còn đáng ghét hơn loại ký chủ ngốc nghếch ra ngoài quên mang não kia!
***
Lúc này, thân thể của Liễu Lan Đình đã nằm trên giới hạn chịu đựng, nếu như không phải ý trí của Khương Bồng Cơ kiên định thì e rằng cơ thể này đã xong đời từ lâu.
Cô thầm nhủ với lòng mình: “Khương Bồng Cơ, hãy kiên trì thêm một chút nữa!”
Bản chất của phương pháp huấn luyện chiến sĩ biến đổi gen do Liên Bang nghiên cứu ra chính là kích thích giới hạn sức mạnh của tế bào sống trên cơ thể. Mặc dù năng lượng kỳ dị này khiến cô chịu đau đớn nhưng sau khi xong xuôi sẽ thu lại lợi ích khổng lồ.
Hệ thống quả thực không để cô chết, nếu như cô chết thật, kiểu gì nó cũng có tổn thất to lớn.
Tuy nhiên, khái niệm không để cô chết hoàn toàn khác biệt với việc không để cô chịu khổ.
Cô hiểu rất rõ, hệ thống đang muốn cảnh cáo cô qua lần trừng phạt này. Nếu cô không muốn chịu khổ nữa thì hãy ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của nó!
Ha ha! Thật đúng là bất hạnh! Khương Bồng Cơ cô đây chính là một miếng xương cứng, không ai có thể gặm nổi! Dám cắn? Coi chừng rụng răng!!!
***
Hệ thống thờ ơ đứng ngoài quan sát, không hề tỏ ra lo lắng chút nào.
Số liệu về cơ thể Liễu Hi đã được tính toán tỉ mỉ, lần trừng phạt này chỉ mới chạm tới giới hạn một chút mà thôi, vẫn có thể sống tiếp.
Quãng thời gian ba phút không tính là dài, song mỗi một giây trôi qua đối với Khương Bồng Cơ lúc này chẳng khác nào như một năm.
Một phút trước, số liệu về cơ thể Liễu Hi đều hiển thị toàn màu đỏ thật đáng sợ, đại biểu cho mức báo động khẩn cấp, thân thể này đã gần tiến đến giá trị cực hạn.
Một phút trôi qua, hệ thống vẫn bình chân như vại lơ là để ý thì dãy số liệu màu đỏ kia đã nhạt dần. Đến khi nó cảm nhận được điều bất thường thì màu sắc ấy đã sắp chuyển thành đỏ cam. Tuy rằng vẫn trong vòng nguy hiểm cao nhưng mức báo động, mức độ nguy hiểm đã giảm xuống một bậc so với màu đỏ tươi lúc nãy.
Mặt hệ thống đần thối, không khỏi nhủ thầm chuyện quái gì đang diễn ra.
Lại thêm ba mươi giây nữa, màu đỏ cam lại từ từ chuyển thành màu cam, mức báo động lại giảm một bậc!
Hệ thống còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã hết ba phút trừng phạt.
Khương Bồng Cơ duỗi chân tay, ngửa mặt nằm trên giường, lồng ngực phập phồng lên xuống, tham lam hít thở luồng không khí mới bằng cả miệng và mũi, cố giảm bớt cơn đau còn sót lại trong cơ thể.
“Qua ba phút rồi sao?” Giọng Khương Bồng Cơ trở nên khàn khàn, tựa như âm thanh thô ráp của giấy nhám cọ vào thủy tinh.
Hệ thống khẽ ậm ừ một tiếng.
“Ba phút, quả thực... ngắn đến mức khiến người ta nuối tiếc.”
Rồi cô bật cười ha hả, âm thanh đầy vẻ cổ quái và mỉa mai.
Hệ thống cho rằng Khương Bồng Cơ đang giễu cợt nó, không khỏi lên tiếng: “Đưa ra nhiệm vụ bắt buộc là tự động chứ không phải tôi cố ý phát cho ký chủ. Ngay cả bản thân hệ thống cũng không thể khống chế thời gian, số lần và nội dung nhiệm vụ được phát. Ký chủ giễu cợt như thế gây ra đả kích cực lớn đối với hệ thống và ảnh hưởng rất nhiều tới sự hợp tác giữa hai chúng ta.”
Khương Bồng Cơ đã vô cùng mệt mỏi, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười chói lọi: “Không, hệ thống, tao không có ý đó!”
Khương Bồng Cơ cười như được mùa, suýt nữa chẳng thốt nổi hết câu.
“Vậy cô có ý gì?” Hệ thống hỏi.
Khương Bồng Cơ thôi cười, vùng bụng cô đang âm ỉ đau: “Ý của tao là... mày xem bảng dữ liệu đi.”