[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Thật đau lòng! Sao người tốt lại không được hồi báo chứ?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mạnh thị thật không phải là thứ tốt lành gì, một người trung thành như Đô úy, lại bị ép trở thành bộ dạng này. Thế nhưng, Đô úy làm như vậy rất đúng, người bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
[Tịch Nhan]: Hy vọng bác Streamer có thể giúp ông ấy, cảm thấy người đàn ông này quá tội nghiệp.
[Lưu Nguyệt Tạ Tam Đao]: Cùng ý tưởng +1, tuy hiện thực rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn tin rẵng người tốt sẽ có hồi báo.
Khương Bồng Cơ phía bên này lại “vô cùng chấn kinh”, có chút không tin nổi tròn mắt thốt lên: “Sao lại có thể như thế”
Mạnh Hồn quả quyết nói: “Nếu là tiểu lang quân không tin, có thể đi hỏi đám lái buôn lai vãng quận Mạnh. Cho dù Mạnh Gia Quân cố ý bịt miệng mọi người, nhưng Mạnh mỗ tin chắc sẽ có người dám nói ra sự thật. Kể cả không hỏi ra, thì cũng có thể hỏi danh tiếng của Mạnh Lượng ở quận Mạnh là như thế nào!“
Khương Bồng Cơ nghe xong do dự không biết làm thế nào, một lúc sau mới nói: “Tuy ta đồng tình với cảnh ngộ của ngươi, nhưng ngươi cũng biết, Mạnh thị là một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Khánh, đến Quan Gia cũng phải kiêng kỵ. Liễu thị của ta chỉ là một dòng họ nhỏ bé ở cái đất Hà Gian này, sao có thể đấu nổi Mạnh thị được? Vì an toàn của người nhà, ta cũng không thể để ngươi giết Mạnh Lượng được, tuyệt đối không!”
Mạnh Hồn nghe xong trong lòng thẫn thờ.
“Ta có thể thả các ngươi đi, đảm bảo các ngươi an toàn. Sáng mai cửa thành vừa mở, các người có thể rời khỏi quận Hà gian. Đừng trở lại, cũng đừng ý đồ ám sát Mạnh Lượng nữa.” Khương Bồng Cơ thêm vào một câu. “Chuyện hôm nay, ta sẽ xem như không biết.”
Mạnh Hồn kinh ngạc, cười khổ nói: “Tiểu lang quân vẫn có tấm lòng như Bồ Tát, nhưng sau này phải làm sao?”
“Là sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Mạnh Hồn nói: “Tiểu lang quân không biết, cái tên súc sinh này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, thù dai như đỉa. Hắn đã nghe thấy lời của mỗ lúc nãy, làm sao có thể không ghi thù? Tiểu lang quân có thể xem như chuyện đêm nay không xảy ra, nhưng hắn sẽ quên sao? Hắn mà thoát hiểm sẽ quay lại vu hãm vài câu với Mạnh thị, e là lúc đó Mạnh thị không những không thấy ơn cứu mạng của tiểu lang quân, còn làm khó Liễu phủ.”
Với tính cách làm ơn báo oán của Mạnh Lượng, khả năng xảy ra trường hợp này là trăm phần trăm.
Ngay tức khắc, Khương Bồng Cơ cũng lộ vẻ khó xử, do dự nói: “Sao... sao có thể như thế?”
Mạnh Hồn khẳng định nói: “Sao lại không thể?”
Mạnh Lượng nghe cuộc nói chuyện của hai người có tâm tư hại hắn mà trong lòng sợ hãi muốn chết. Tay chân lại bị trói chặt, cái mạng nhỏ bị người khác nắm trong tay, cổ họng không thể phát ra tiếng, cũng không thể biện minh vài câu cho bản thân, quả thật khiến người sốt ruột muốn chết.
Tuy không biết Liễu Hi sao lại hãm hại hắn, nhưng hắn chắc chắn một chuyện. Rơi vào tay Liễu Hi hắn còn một đường sống, nhưng nếu Liễu Hi bị Mạnh Hồn thuyết phục, hắn chết chắc!
“Thành thật một chút, nếu không tao bóp chết mày đấy!”
Người của Mạnh Hồn thấy Mạnh Lượng không chịu nằm yên liền đá vào chân hắn một cái.
“Tiểu lang quân e là không biết, Mạnh thị và Liễu thị từng có ân oán khó hòa giải. Chỉ là những năm nay Liễu Quận thủ, cũng chính là phụ thân tiểu lang quân làm việc vô cùng cẩn thận, tác phong cứng rắn, mới có thể không bị Mạnh thị hại.” Mạnh Hồn cũng không quan tâm được nhiều nữa, ông sợ Khương Bồng Cơ làm chuyện ra ngu ngốc, thả hổ về rừng, “Đại phu nhân hiện nay của quý phủ đã từng là con dâu trưởng của Mạnh thị.”
Cái gì?
Khương Bồng Cơ lộ ra biểu tình chấn kinh rất phù hợp với hoàn cảnh, sém chút nữa thì mất không chế: “Nói bậy nói bạ gì đó, lại dám làm nhục sự thanh bạch của mẫu thân ta!”
Mạnh Hồn thề độc: “Nếu ta có lời nào dối trá, nguyện ra đường trời đánh, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!”
Khương Bồng Cơ lấy lại bình tĩnh truy hỏi: “Vậy được, ta thật sự muốn nghe xem ngươi có thể nói được gì?”
Mạnh Hồn tuy hận thù Mạnh Lượng, nhưng cũng không thêm mắm thêm muối hay bỏ đá xuống giếng, chỉ thuật lại những gì mình biết.
“Nếu Mạnh mỗ không nhớ sai, Đại phu nhân của quý phủ là Cổ Trăn - con gái dòng thứ của Cổ thị, nhiều năm trước gả làm vợ của Mạnh Trạm. Nhưng Mạnh Trạm sủng thiếp diệt thê, nghi ngờ phu nhân dan díu với người khác, tìm đủ mọi cách dằn vặt làm nhục phu nhân. Đối với người con trưởng do phu nhân sinh ra lại càng không thương tiếc đánh đập chửi mắng, sau này hai người hòa ly. Qua vài năm, Đại phu nhân mới tái giá với Liễu Quận thủ...”
Bất kể là người đàn ông như thế nào, người phụ nữ mà bản thân không cần lại đi tìm người đàn ông khác, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái. Mạnh Trạm lại là người hẹp hòi, Mạnh Hồn làm hộ vệ cho hắn vài năm thường nghe thấy hắn chửi mắng khi say.
“Việc Đại phu nhân tái giá, đến nay Mạnh Trạm vẫn còn ghi thù, nếu lúc này để Mạnh Lượng trở về thêm mắm muối, còn có thể vu hãm việc Mạnh mỗ phản lại Mạnh thị là do Liễu phủ đứng sau giật dây. Tiểu lang quân nghĩ xem, lúc đó sự tình sẽ trở nên thế nào? Mạnh thị có thể tha cho nhà tiểu lang quân sao?”
Mạnh Hồn tuy là phường thô lỗ, nhưng trong sự tùy tiện thô lỗ đó lại rất tinh tế, lý trí hơn xa những tên học võ thông thường.
Khương Bồng Cơ dường như bị Mạnh Hồn thuyết phục, cô có chút nghĩ ngợi lấy tay vuốt vuốt mi tâm, hỏi: “Vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao?”
Mạnh Hồn kích động, hai chân quỳ xuống, làm một động tác chém đầu dứt khoát với cô: “Mạnh Lượng nhất định phải chết, tên súc sinh này là tên làm ơn báo oán trời sinh, nếu giữ lại hắn, nhất định sẽ dẫn họa sát thân cho tiểu lang quân. Nếu đã như thế, Mạnh mỗ có yêu cầu quá đáng xin tiểu lang quân chấp thuận.”
Khương Bồng Cơ nghiêng người né tránh, đưa tay đỡ Mạnh Hồn lên.
“Đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, há có thể nói quỳ là quỳ! Mau đứng dậy!
Thuộc hạ của Mạnh Hồn cũng muốn tiến lên trước, nhưng lại bị ông từ chối, nét mặt cố chấp: “Từ khi vợ con ra đi, Mạnh mỗ cũng chỉ sống vì nỗi thù này, cho dù phải xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, cũng nhất định phải kéo tên súc sinh này cùng chết. Tiểu lang quân nhân từ, Mạnh mỗ cũng không muốn làm người khó xử. Chỉ hy vọng tiểu lang quân có thể du di, cho Mạnh mỗ giết tên súc sinh này báo thù cho vợ con, đến lúc đó tiểu lang quân lại đổ cái chết của Mạnh Lượng lên đầu mạnh Mỗ...”
Khương Bồng Cơ nghe xong, trong lòng thương cảm, đang muốn ngăn cản lại bị sự cố chấp của Mạnh Hồn đánh gãy.
“Cái chết của tên súc sinh này không chút liên quan tới tiểu lang quân. Đến lúc đó, tiểu lang quân lại lấy đầu của Mạnh mỗ đi đưa cho Mạnh thị, như thế cũng có thể đổi được một ân tình. Mạnh mỗ không sợ chết, chỉ hy vọng tiểu lang quân có thể thương xót một hai, sau khi Mạnh mỗ chết chiếu cố một chút những người huynh đệ này.”
Nói xong, ông lạy một cái thật mạnh, trán đập xuống đất phát ra tiếng vang khiến người ta đau xót.
Những việc này thật ra đều nằm trong tính toán của Khương Bồng Cơ, nếu không sao có thể xứng danh mưu mô đen tối.
Nhưng khi nó xảy ra thật, lại có chút cảm giác khác.
Người có trái tim chân thành, luôn có thể cảm động trái tim của người khác, Khương Bồng Cơ cũng không ngoại lệ.
Cô lấy một khí thế không thể chống cự, miễn cưỡng đỡ Mạnh Hồn lên: “Đứng lên rồi nói!” Giọng cô rất nghiêm túc và chân thành, “Ta không thể không thừa nhận, những lời ngươi nói đều rất có lý, nếu Mạnh Lượng là tên tiểu nhân như vậy, để hắn sống sót, trên dưới Liễu phủ đều sẽ không thể yên bình.”