Đối với những thành viên nòng cốt ban đầu, Khương Bồng Cơ khá là coi trọng, thậm chí cô còn đích thân ra mặt yểm trợ cho đoàn người của Mạnh Hồn.
Xuất phát từ lý do cẩn thận, thân phận hiện giờ của bọn họ là gia đinh mới mua về của Liễu phủ, quê quán, lai lịch có thể tra rõ ràng.
Nhưng hình như Khương Bồng Cơ đã nghĩ nhiều, binh lính canh cửa thành căn bản là không dám kiểm tra nhiều với xe ngựa của Liễu phủ.
Đám lính gác này đều là những kẻ lão luyện, cho dù là gia huy của nhà hàn môn không có tiếng tăm gì ở Hà Gian bọn họ cũng biết, huống chi nhà họ Liễu cũng có địa vị khá cao, Liễu Xa lại là Quận thủ của triều đình, không ai dám chủ động gây phiền phức.
***
Khương Bồng Cơ không cố ý lung lạc hay cố tạo thiện cảm, chỉ trò chuyện với giọng rất bình thường, “Ta đã cho người chuẩn bị đầy đủ quần áo, lương thực cho các ngươi. Chắc trong khoảng thời gian truy sát Mạnh Lượng, các ngươi chịu không ít khổ.”
Mạnh Hồn cũng không thấy cuộc sống trước kia khổ cực gì, nhưng cứ nghĩ đến những người anh em đã yểm trợ cho bọn họ đột phá vòng vây của Mạnh Gia Quân, tâm trạng ông lại trở nên nặng nề. Bọn họ không chết ngay vào lúc đó, mà là chết bởi vì không được chăm sóc thích đáng khiến thương tích càng lúc càng nặng, cuối cùng... Ông dẫn bọn họ rời khỏi quận Mạnh, nhưng lại khiến họ thành dã quỷ nơi xứ người.
“Thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết lang quân có đồng ý không?” Mạnh Hồn chắp tay cung kính hỏi, thái độ rất nghiêm túc.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng, chỉ cần ta cảm thấy hợp lý thì đều được.Ta cũng không phải kiểu người hay kiêng kỵ, ngươi không cần phải kiêng dè ta.”
Mạnh Hồn cảm thấy ấm áp trong lòng, ông nói với vẻ hơi khó xử, “Ngoại trừ những huynh đệ mà thuộc hạ mang theo, còn có ba người nữa vẫn đang ẩn náu trong hang động trên núi.”
“Bị thương rất nghiêm trọng?”
Mạnh Hồn nói, “Lúc trước… nhờ có thuốc men mà lang quân tặng cho nên thương tích cũng đỡ hơn nhiều, nhưng mà sức khỏe của bọn họ vẫn còn yếu, không tiện di chuyển.”
Mạnh Hồn cảm thấy hơi xấu hổ. Ban đầu ông ta cũng không đồng ý, định để một người lại chăm sóc bọn họ, nhưng bọn họ lại kiên quyết không chịu.
Tình cảm của bọn họ dành cho ông chân thành đến thế, Mạnh Hồn nào dám phụ lòng bọn họ?
Khương Bồng Cơ không nói gì, dù sao những chuyện này đối với cô cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể nhưng đối với Mạnh Hồn thì đó lại là ơn cứu mạng.
“Hiện giờ công việc huấn luyện ở nông trang là do Hiếu Dư lo liệu, nhưng sau khi ngươi đến đó, chuyện này sẽ giao lại cho ngươi.”
Mạnh Hồn nghe thế bỗng thấy luống cuống, có cảm giác bất ngờ khi được giao trọng trách pha lẫn cả sự thấp thỏm bất an. Tuy không biết Hiếu Dư là ai, nhưng ông vẫn biết cái đạo lý “đến trước đến sau”, ông mới đến mà đã khiến cho người ta phải nhường chỗ cho ông, chuyện này dường như có chút không ổn.
Khương Bồng Cơ nhìn ra được sự bất an của ông, “Đừng nghĩ nhiều, ta vốn đang thiếu người nên mới bắt Hiếu Dư làm việc của hai người.”
Lúc bọn họ đến nơi, Từ Kha vẫn đang chăm chỉ đốc thúc các gia đinh hay phải gọi là bộ khúc tập luyện.
Cũng không biết có phải là do trước đó đã được Khương Bồng Cơ huấn luyện nên bây giờ cả sắc mặt lẫn trạng thái tinh thần của bọn họ đều tốt hơn nhiều so với ban đầu.
Từ Kha nghe người báo Khương Bồng Cơ đã đến liền vội vàng bỏ dở những thứ đang làm lại đi ra đón. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khôi ngô đứng bên cạnh Khương Bồng Cơ thì nụ cười lễ phép trên mặt Từ Kha cứng đờ.
Cái vị này… tại sao lại đến nữa?
“Hiếu Dư, lại đây ta giới thiệu một chút.” Khương Bồng Cơ cười nói với Từ Kha, “Vị này chính là tổng giáo đầu mới của chúng ta, ông ấy họ Mạnh.”
Từ Kha: “…”
Mới được bao lâu mà hai vị này đã thông đồng với nhau rồi?
Dù trong đầu đang có một đống câu hỏi nhưng Từ Kha vẫn rất lễ độ chào hỏi Mạnh Hồn.