Sắc mặt vị đội trưởng nọ xanh mét, giơ tay ra hiệu cho bọn họ không được bắn.
Nếu đám người đó là thật sự là người của nhà họ Mạnh, chọc phải bọn họ, e là sẽ có họa giáng xuống đầu.
Nhưng mà vẫn phải phái người đi theo, ai biết bọn họ muốn làm cái quỷ gì ở đây!
Đối diện với người dân nằm trong vũng máu và những tiếng rên rỉ của người dân bị thương, đội trưởng đội gác thành siết chặt nắm đấm, phẫn hận nện lên tường thành.
“Mau chóng báo cáo chuyện này với Quận thủ, đưa những người bị thương đến Y quán. Lập danh sách những người bị thương và cả những người không may qua đời… chuyển danh sách này cho Quận thủ, để ông ấy định đoạt… Mạnh thị… khinh người quá đáng!”
Mới sáng sớm, bên ngoài cửa thành tràn ngập những tiếng khóc rên đau xót.
***
Ở một nơi khác.
Sau khi vào thành, đoàn người kia vẫn cho ngựa phi nước đại trên phố, may mà bây giờ vẫn chưa mở cửa thành, người đi lại không nhiều lắm.
“Có biết sòng bạc Phúc Lai ở đâu không?”
Gã cầm đầu kéo cương ngựa dừng lại trước mặt một người qua đường, vẻ mặt người này rõ ràng là cả đêm chưa ngủ. Con ngựa tung vó lên cao suýt nữa đạp vào người hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức tỉnh cả ngủ.
“Yêm, yêm, yêm… biết, biết ạ…”
Người qua đường đó chính là một trong những con bạc vừa rời khỏi sòng bạc Phúc Lai sau một đêm điên cuồng đánh bạc.
“Biết? Biết thì tốt, mau đưa chúng ta đến đó, liệu hồn, chậm trễ việc là ăn roi đấy!”
Gã cầm đầu trong lòng vui mừng, những người đi theo sau trên gương mặt cũng hiện vẻ nhẹ nhõm.