Chỉ có đi ra khỏi khu rừng này, đến một nơi rộng rãi hơn. Đợi tới lúc không còn gì che chắn nữa, gã muốn xem xem đối phương còn ra tay như thế nào được!
Đối với vấn đề này thì Khương Bồng Cơ chỉ có thể nói rõ với hắn ta là, nên chết thì vẫn cứ phải chết, chứ chẳng liên quan gì đến việc chết ở đâu.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi khu rừng, hai mươi mấy người thuộc hạ giờ chỉ còn lại hai người.
Càng đến gần lối ra của khu rừng, tần suất bắn tên của Khương Bồng Cơ lại càng cao.
Khi thấy mình sắp chạy thoát, tâm lý của người bình thường hay có cảm giác nhẹ nhõm thả lỏng và đây cũng là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Nhưng mà, đợi đến khi gã cầm đầu dẫn theo hai tên thuộc hạ quay về nơi nghỉ ngơi vừa rồi, đập vào mắt hắn là cảnh tượng bốn cái xác đang nằm trong vũng máu!
Khóe mắt của gã như thể sắp nứt toác, dáng vẻ hung bạo của gã khiến hai gã thuộc hạ hoảng sợ.
Kẻ may mắn sống sót duy nhất lại chính là kẻ đã chạy về báo tin.
“Rốt cuộc là ai… mà lại ức hiếp người quá đáng như thế!” Gã cầm đầu nghiến răng trèo trẹo bật lên câu nói này, mùi máu tanh dậy lên trong miệng gã.
May mắn là con ngựa của gã không bị ảnh hưởng bởi con ngựa trắng kia mà chạy mất. Nếu không thì gã ta sẽ phải cuốc bộ để đến trạm dịch gần nhất.
“Sau này… ta nhất định sẽ báo thù!”
***
Khương Bồng Cơ treo cung, cất ống tên rồi nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, để con ngựa trắng tự do đi dạo và dẫn theo một đám “đàn em” đi kiếm ăn.
Lũ ngựa kia sợ khí thế của con ngựa trắng, nên ngoan ngoãn theo sau.
“Xem ra mày cũng được tính là “Vua” đấy nhỉ.” Khương Bồng Cơ thấy thế, cười vỗ nhẹ vào cổ con ngựa, con ngựa phì một tiếng thật to trả lời cô. Bờm ngựa mượt mà xinh đẹp nhẹ nhàng tung lên theo động tác của nó, lướt trên tay cô thấy ngứa ngứa.
“Còn là một cô bé kiêu ngạo nữa.”
Con ngựa này tuy là ngựa cái nhưng tính tình lại nóng nảy hơn bất kỳ con ngựa đực nào khác, động một cái là thích gõ móng.