Nhìn thấy Vu Mã Quân hớn hở vui sướng, Phong Cẩn đột nhiên nói: “E là chúng ta ở Hà Gian không được nổi hai ngày nữa.”
Vu Mã Quân ngẩn ra, không hiểu tại sao Phong Cẩn lại đoán ra được dự định trong lòng hắn ta.
Thực ra cũng chẳng có gì khó.
Vu Mã Quân đến Hà Gian là để lung lạc lôi kéo sự ủng hộ của thế gia, bây giờ đã đạt được sự “ủng hộ” của Liễu Xa rồi, những nhà khác không cần sốt ruột. So với việc tiếp tục ở lại Hà Gian, thì không bằng đến Lang Nha thăm hỏi Vương thị.
“Vẫn xin Tứ lang quân thư thả cho một ngày, Cần muốn nói lời từ biệt với Lan Đình, hẹn cậu ấy khi nào đến Lang Nha thì lại gặp nhau.”
Vu Mã Quân đương nhiên là đồng ý.
Trong lòng hắn ta đã coi Liễu Xa là cha vợ, vậy thì Khương Bồng Cơ đương nhiên là anh vợ của hắn ta. Phong Cẩn lại là “cánh tay phải” của hắn ta, giúp hắn ta giữ được mối quan hệ tốt với anh vợ chỉ có lợi chứ không có hại.
Hàn Úc và Phong Cẩn nhìn thấy tất cả sự biến đổi tâm tình của Vu Mã Quân, trong lòng đều thấy khinh thường.
Ngu không đáng sợ, đã ngu mà lại không có mắt mới đáng sợ.
Vu Mã Quân coi Phong Cẩn thành phụ tá của mình, giọng điệu cứ như sai khiến thuộc hạ, thật đúng là hoang đường đến mức buồn cười.
Vu Mã Quân có tài đức gì mà có thể khiến Phong Cẩn thần phục?
Nhưng mà cả hai người đều không nói ra, cùng nhau ra ngoài.