Hôm nay Phong Cẩn dẫn bạn đến chơi, Khương Bồng Cơ mở tiệc đãi hai người.
Cô không ra ngoài chơi, khán giả cũng cảm thấy nhàm chán.
Đang quen với tác phong thường xuyên “kiếm chuyện” để làm của Streamer, bây giờ đột nhiên lại đứng đắn văn nhã như thế, bọn họ cảm thấy cứ là lạ.
Nếu như có đồ ăn ngon cũng còn được, bọn họ có thể coi như Streamer đang làm chương trình món ngon hàng ngày, cho dù không ăn được thì nhìn cũng được.
Nhưng, khi tỳ nữ mang đồ ăn lên, những món ăn trên bàn đều rất bình thường, không khiến người khác cảm thấy phải thèm.
Còn cả bốn nước khác vẫn đang thèm nhỏ dãi Đông Khánh nữa?
Còn một điều quan trọng hơn, liệu Vu Mã Quân có thực lực để kiềm chế thế gia - con quái vật đang càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng coi trời bằng vung?
Có lẽ là không.
Nếu như hắn ta có một tầm nhìn lâu dài thì không nên tìm đến Vương thị.
Một khi Vương thị phò tá hắn lên ngôi thì thế gia sẽ cướp sạch quyền lực của hoàng thất. Đến lúc đó, Vu Mã Quân chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Nếu Đông Khánh muốn tiếp tục tổn tại thì tuyệt đối không được để thế gia bành trướng một cách ngang nhiên thế này nữa.
Những lời này, Phong Cẩn không nói ra được, cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Tuy rằng hôm sau sẽ phải chia tay nhau, nhưng dù là Phong Cẩn hay Khương Bồng Cơ đều trò truyện vui vẻ.
Chẳng qua chỉ tạm thời chia tay mà thôi, chứ đâu phải là xa nhau mãi mãi.
***
Trên đường về, Hàn Úc nhìn Phong Cẩn bằng ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Hoài Du đang rất không vui.”
Phong Cẩn nhắm mắt: “Tình thế bây giờ càng lúc càng không lạc quan… thật không biết cảnh tượng như hôm nay còn diễn ra được mấy lần nữa?”
“Sao?” Hàn Úc không hiểu, không biết tại sao Phong Cẩn lại lo lắng như thế, “Nếu như thiên hạ đại loạn, Hoài Du có cơ hội thể hiện tài hoa của bản thân. Úc thấy vị Liễu lang quân kia cũng không phải hạng tầm thường, nói không chừng tương lai … cậu và cậu ta có thể trở thành cộng sự với nhau.”
Đương nhiên, nếu như hai người đi theo phò tá hai vị minh chủ khác nhau, vậy... chỉ đành mạnh ai nấy bước thôi.