Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 229: Vừa mất con trai vừa mất lương thực (5)



Kỳ Quan Nhượng phe phẩy cái quạt lông, nói với Khương Bồng Cơ: “Cậu cũng thật là xấu xa!”

“Nói thế thì hiểu lầm ta rồi, ta xấu xa vào lúc nào? Người nào có thể làm chứng?” Khương Bồng Cơ tỏ ra rất vô tội.

Ngay đến Kỳ Quan Nhượng cũng bị cô làm cho nghẹn họng.

Làm chứng?

Chính ta là nhân chứng đây này.

Khán giả vừa thấy tội nghiệp vừa buồn cười, ào ào nhảy vào bình luận.

[Kẻ Không Biết Xấu Hổ Vô Địch Thiên Hạ]: Ha ha ha, tôi có thể làm chứng, hãy nhìn ID của tôi đi.

[U Điệp Toái Mộng]: Nếu tôi mà xuyên đến thế giới này, trở thành đối thủ của Streamer, chắc không sống nổi được ba tập quá.

Không phải là đẳng cấp của bản thân quá thấp mà là thủ đoạn của đối thủ quá cao.

Từ đầu đến cuối, cô đều “nắm đằng chuôi” còn chưa tính, đã thế lại đùa bỡn bọn họ chạy vòng quanh như con quay, quả thật quá xấu xa.

Với góc nhìn của khán giả, bọn họ không thể nhìn thấy được vẻ mặt của những kẻ đen đủi bị Khương Bồng Cơ đùa bỡn, mà chỉ có thể phỏng đoán sự việc thông qua cuộc nói chuyện của Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng. Khi bọn họ tưởng tượng ra cảnh chính mình là người trong cuộc, rất nhiều khán giả đều cảm thấy cái kẻ xui xẻo kia sắp bị cô đùa chết rồi.

[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Phụt! Ba tập? Người anh em lầu trên tự tin quá nhỉ, cục cưng đây cảm thấy chỉ có thể sống được một tập thôi ấy.

[Tí Tách Tí Tách]: @Chiếu trên, chỉ sống được một tập á? Thế bác không cảm thấy có lỗi với cái ID của mình à?

[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Ý, sao lại tự ngược đãi mình mà chạy sang làm đối thủ của Streamer thế? Nếu như tôi mà xuyên sang bên đấy, đảm bảo sẽ ôm chặt cái đùi vàng của bác Streamer, từ đó thăng chức tăng lương, thăng quan phát tài, lấy cao - phú - soái, bước lên đỉnh vinh quang.

Khương Bồng Cơ nhìn màn hình chi chít bình luận, đôi mắt cô loe lóe, chất chứa ý cười.

Kỳ Quan Nhượng mẫn cảm phát hiện ra tâm trạng của cô, cái quạt trên tay càng quạt mạnh.

“Cái này còn cần chứng minh? Lan Đình, cậu thật đúng là… ta có hơi tội nghiệp cho Hiếu Dư.”

Kỳ Quan Nhượng nhướng mày nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng nói với vẻ bất lực.

Thật không biết Từ Kha làm sao mà chịu nổi cái sự xấu tính của người này?

Cho dù là Kỳ Quan Nhượng có thích dùng mưu kế, nhưng lúc này anh ta cũng phải bội phục Khương Bồng Cơ, con người này còn xấu xa hơn cả anh ta.

Đội vận chuyển đã mệt mỏi rã rời, lại còn phải cõng lương thực lên núi, bị giày vò mất nửa cái mạng.

Binh sĩ áp tải lương thực thì không mệt đến mức đó, vẫn còn sức để chiến đấu, nhưng sau một loạt giày vò như vậy thì tinh nhuệ đến mấy cũng chẳng còn bao nhiêu.

Đợi đến lúc gã thủ lĩnh dẫn đám binh sĩ áp tải lương thực quay lại đánh giết thì dù trong tay gã có hơn hai trăm tinh binh cùng với bốn trăm phu khuân vác, đông gấp sáu lần bộ khúc của Khương Bồng Cơ, thì Kỳ Quan Nhượng cũng chẳng giật mình khi biết người cười sau cùng là ai.

Ngoài vị Liễu Lan Đình trước mặt ra thì còn có thể là ai được nữa?

Khương Bồng Cơ không tiếp tục đề tài này mà lại quay sang nhìn cái quạt lông đang phe phẩy trong tay Kì Quan Nhượng.

“Cậu nóng lắm à?”

Kỳ Quan Nhượng ngẩn ra vì câu hỏi đột ngột của cô: “Có hơi hơi.”

“Hầm này quả thật hơi bí, kiên nhẫn một lúc nữa là có thể ra ngoài được rồi.”

Cái hầm mà hai người đang ở chính là cái hầm dùng để giam phụ nữ và trẻ con trước kia. Khương Bồng Cơ đã sai người quét dọn sạch sẽ và cơi nới thêm cho rộng ra, diện tích tổng thể bây giờ to gấp ba bốn lần so với trước kia.

Bọn thổ phỉ đúng là không ra gì nhưng bản lĩnh giấu đồ của bọn chúng lại không hề tầm thường.

Cái hầm này rất bí mật và kín đáo, nếu như không phải lúc đầu có người may mắn tìm được lối vào thì chắc chắn không ai biết được trong trại thổ phỉ này lại có một cái hầm với diện tích không nhỏ thế này. Khương Bồng Cơ giữ lại cái hầm đương nhiên là vì nó có công dụng.

Cái tay đang quạt của Kỳ Quan Nhượng thoáng khựng lại.

Anh ta có thể nói mình nóng như thế một phần là vì trong này nóng, một phần là vì bị cô làm cho tức không?

Đột nhiên, đôi mắt của Khương Bồng Cơ lạnh đi, cô thấp giọng nói: “Chuẩn bị, đến rồi.”

Cô vừa nói xong, cửa hầm trên đầu liền được mở ra, người được phái ra ngoài thăm dò trở về bẩm báo.

“Lang quân, bọn họ đến rồi ạ.”

Chuyện này khiến cho Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc.

Anh ta bất giác ước đoán thính lực của Khương Bồng Cơ rốt cuộc tốt đến mức nào, mà cách xa như vậy vẫn có thể phát giác được động tĩnh của kẻ địch?

“Chuẩn bị, làm theo đúng kế hoạch. Hai người ở lại bảo vệ Văn Chứng, nếu anh ta mà xảy ra chuyện gì, các ngươi mang đầu đến gặp ta.”

Khương Bồng Cơ phất tay, hai người đàn ông lực lưỡng cao lớn bước ra khỏi đội ngũ đi tới đằng sau Kỳ Quan Nhượng, tư thế y hệt như môn thần canh giữ.

Những bộ khúc còn lại tuần tự xếp hàng bò ra khỏi hầm, sau lưng bọn họ đều đeo một chiếc nỏ tinh xảo.

Chiếc nỏ này chỉ to bằng một nửa chiếc nỏ cải tiến ban đầu, tầm bắn khoảng chín mươi bước. Điểm đặc biệt là có thể bắn được ba mũi tên cùng một lúc, sức giật không lớn, có thể đeo trên vai, cực kỳ thuận tiện cho việc phục kích ở cự ly ngắn.

Sau khi trại thổ phỉ bị Khương Bồng Cơ đánh chiếm, nơi này không hề bị bỏ hoang mà được quét dọn cẩn thận.

Hiện giờ, sĩ số của bộ khúc đã lên đến hơn trăm người, vẫn còn có thể ở lại nông trang, nhưng sau khi cô đánh chiếm mấy cái trại phỉ, mở rộng quy mô của bộ khúc ra, diện tích của nông trang gần như là không đủ để dùng. Cô định tái sử dụng tài nguyên, sắp xếp cho bộ khúc ở tại trại thổ phỉ trước kia, một mặt có thể giảm bớt áp lực của thao trường huấn huyện, một mặt có thể theo dõi động tĩnh của các trại phỉ khác ở cự ly gần.

Tất cả bộ khúc ẩn nấp một cách kín đáo có trật tự, bọn họ đều mặc áo vải màu đen, cả người như thể hòa làm một với bóng đêm, cộng thêm hôm nay trăng mờ, cho dù có cách rất gần cũng khó mà phát hiện ra bọn họ.

Khương Bồng Cơ yêu cầu rất nghiêm khắc về kỷ luật, tất cả các bộ khúc đều phải nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, ai dám làm trái trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Bình thường trừ huấn luyện cơ bản ra, dưới sự gợi ý của Khương Bồng Cơ, Mạnh Hồn thường xuyên ra mệnh lệnh, khiến cho bọn họ quen với khái niệm “phục tùng mệnh lệnh“.

Bước đầu đã thấy được hiệu quả, thậm chí ngay cả đám thổ phỉ vừa mới thu nhận vào đợt trước cũng ngoan ngoãn nghe lời, tất cả đều đã sẵn sàng đón địch.

Khương Bồng Cơ mở rộng các giác quan, nghe tiếng bước chân xong liền bĩu môi nói.

“Cái đám này lại ngu xuẩn đến mức chọn cách chia quân…”

Gã thủ lĩnh dẫn theo hơn một trăm binh sĩ tinh nhuệ đi cứu Mạnh Lượng, số phu khuân vác và binh sĩ còn lại ở lại chuyển lương thực.

Văn Chứng không khỏi nhíu mày nói: “Nếu chuyện này đúng là ý của Mạnh giáo đầu, thì có khi ông ấy phải đau đầu rồi.”

“Hửm?”

“Chia quân làm hai, cho dù là bên nào thì người của Mạnh giáo đầu đều không thể đối phó được với bọn họ.” Kỳ Quan Nhượng nói.

“Lan Đình hành hạ bọn họ như thế, ngoại trừ giày vò bọn họ ra còn để lộ ra điểm yếu về lực lượng của mình. Gã thủ lĩnh kia sau khi bị chơi mấy vố như vậy chắc chắn sẽ rất tức giận, nhìn thấy điểm yếu này đương nhiên là sẽ sinh ra ý định giết người, một bên cho quân đi cứu Mạnh Lượng, một nửa quân còn lại mai phục Mạnh giáo đầu. Nếu trong trường hợp bình thường, thì đây là một kế sách không tồi.”