Từ Kha là người thông minh, có thể nhìn ra được Kỳ Quan Nhượng rất vừa ý lang quân nhà mình.
Nhưng nếu đã như thế, tại sao vẫn không chịu gia nhập!
Nếu anh ta gia nhập lúc này, cậu có thể lâp tức tống toàn bộ công việc đối nội cho Kỳ Quan Nhượng, giải phòng hoàn toàn ra khỏi đống công việc!
Ngày nào cũng phải tăng ca, quầng mắt Từ Kha đã đen xì thành mắt gấu trúc rồi.
Kỳ Quan Nhượng miễn cưỡng cười, nhưng rõ ràng, anh ta không quen với biểu cảm này nên nụ cười trông rất gượng gạo.
“Thời cơ? Bây giờ không phải là thời cơ tốt sao?”
Dệt hoa trên gấm đâu bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
Kỳ Quan Nhượng nhìn Từ Kha một cái rồi nói: “Bây giờ Đông Khánh vẫn còn, hoàng thất vẫn còn uy nghiêm, thời cơ vẫn chưa chín muồi.”
Từ Kha lờ mờ hiểu được ẩn ý trong câu nói của Kỳ Quan Nhượng.
Đông Khánh còn tồn tại ngày nào, thì ngày đó Khương Bồng Cơ không thể tự do phát triển.
“Sạp hàng” của bọn họ cũng mới chỉ có từng ấy, một mình Từ Kha quản lý là đủ, nếu anh ta gia nhập lúc này không có ý nghĩa gì lớn… ngoại trừ việc chia sẻ một phần công việc với Từ Kha… Nếu đã như thế, thì anh ta sẽ đợi tiếp, đợi đến thời cơ Khương Bồng Cơ thật sự cần đến anh ta.
Nếu như đổi thành một người khác, khi mình đã tỏ ý quy thuận, muốn đi theo phò tá mà lại lề mề không chịu gia nhập, có khi người ta đã tức phát điên rồi. Điều khiến Kỳ Quan Nhượng vui mừng nhất là, Khương Bồng Cơ có thể hiểu được sự cẩn trọng của anh ta, hơn nữa còn ủng hộ.
Đây cũng coi như là một thỏa thuận ngầm giữa anh ta và Khương Bồng Cơ, vừa là thầy vừa là bạn, sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ khá hợp nhau.
Bằng không, cứ theo tình hình phát triển này của lang quân nhà mình, cậu ta sẽ mệt chết trên bàn làm việc mất.
Lang quân cũng xứng đáng với cái chức “Ông chủ nhàn hạ”, một câu “nghiệp dư không bằng chuyên nghiệp” chặn họng cậu rồi không nhúng tay vào bất kỳ việc gì.
Kỳ Quan Nhượng cẩn thận đánh giá Từ Kha, chế nhạo nói: “Nay Hiếu Dư cũng đã đến tuổi lập gia đình, không bằng tranh thủ thời gian suy nghĩ xem. Lang quân có vô tâm mấy, cũng không đến mức ngay đến chuyện lớn cả đời của thuộc hạ mình cũng không quan tâm?”
“Đề nghị này của Văn Chứng, thật đúng là…”
Cậu ta có thể nói cái vị Kỳ Quan Nhượng này rất giống lang quân nhà mình ở phương diện nào đấy không?
Đột nhiên Từ Kha lại thay đổi suy nghĩ, hy vọng thời cơ để Kỳ Quan Nhượng gia nhập đến muộn một chút. Cậu không thể tưởng tượng ra cảnh, lang quân nhà mình với Kỳ Quan Nhượng mà tụ lại với nhau sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng người mệt tim nhất chắc chắn là cậu ta.
“Hiếu Dư đừng uể oải như vậy, đợi đến khi danh tiếng của Liễu lang quân vang xa, tự nhiên sẽ có nhân tài tìm đến.”
Có khi cậu ta đã chết vì mệt trên bàn làm việc rồi cũng nên.
Tuy Khương Bồng Cơ làm ông chủ nhàn hạ, nhưng không có nghĩa là cô mặc kệ, không để ý đến bất kỳ chuyện gì.
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Hai hôm nay Streamer đều live cảnh dạo phố mua đồ, cảm thấy hơi chán…
[Diêm Bán Cô Bé]: *Chống cằm*, bác Streamer cũng đâu phải là Conan mà đi đến đâu cũng xảy ra án mạng. Cái seri diệt trừ thổ phỉ, mới đầu còn kích thích, nhưng xem nhiều rồi liền cảm thấy chán. Bây giờ đi dạo phố ăn uống thì thôi coi như đang xem chương trình ẩm thực đường phố đi.
Nó đã khuyên Khương Bồng Cơ dùng số điểm đó để thăng cấp hệ thống mấy lần, nhưng đều bị cô từ chối một cách phũ phàng, cuối cùng tức đến mức ngã ngửa, nhưng vẫn không làm gì được cô.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cảm thấy vẫn được mà, dù sao bác Streamer live cái gì tui đều cảm thấy hay. Ngoài ra, các bác cứ thử nghĩ đến đống công việc trên bàn của Từ Kha xem, nếu như live cảnh bác Streamer ngồi xử lý chúng nó thế nào, chắc tui chết vì chán trước mất…
Bình luận này vừa hiện lên, các khán giả im lặng mất một giây, sau đó đồng loạt thả [ha ha ha] + [đau lòng] cho Từ Kha.
[Sắc Bén Vô Cùng]: Gặp phải ông chủ bóc lột như thế này, số Từ Kha đúng là còn đen hơn nhọ nồi.
[Dùng Chân Ăn Cơm]: Nếu như tôi mà có ông sếp như này, tôi sẽ cương quyết yêu cầu mua đủ năm loại bảo hiểm, và cái quan trọng nhất là phải tăng lương!
Khương Bồng Cơ ngồi ở một quán mì ven đường ăn mì, mắt nhìn màn hình livestream, tai thì nghe khách ăn mì ngồi nói chuyện, một lúc làm hai việc. Cô nghĩ nghĩ rồi đăng một bình luận.
[Streamer V]: Vừa nãy tôi vừa mới đi ngang qua phường vải, hay là bảo Đạp Tuyết mua cho cậu ta và thím cậu ta mấy cuộn vải mới?
Theo nguyên tắc “cho đối phương thứ họ cần nhất”, Khương Bồng Cơ cẩn thận suy xét, hình như mức sống của Từ Kha hiện tại đã không tồi, cũng không có yêu cầu gì khác. Vậy thì, dặn người hầu chuẩn bị cho cậu ta mấy cuộn vải, lương thực và bạc vụn, rồi giao tận tay cho thím của cậu ta.
Thế cũng được coi là tăng lương, đúng không?
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Nói có lý lắm, Từ Kha không còn gì để phản bác… nhưng, bác Streamer quên cái quan trọng nhất, đó chính là ngày nghỉ.
Tăng lương thì rất tốt, nhưng mà không có thời gian tiêu, cả ngày bận đến mức tối mắt tối mũi, Từ Kha vẫn đáng được mọi người đau lòng.
Khương Bồng Cơ khụ một cái.
[Streamer V]: Đây chính là cái gọi là “làm nhiều nghỉ nhiều”, bây giờ đang thiếu người, ngày nghỉ cứ tích vào đó cho cậu ta, sau này rồi nghỉ một thể.
Cô nói nghe rất hay, nhưng mà... đừng nói là Từ Kha, ngay đến khán giả xem livestream cũng không tin.
Lang quân nhà mình không đi diệt thổ phỉ thì chỉ có đi dạo phố ăn uống, làm thuộc hạ như Từ Kha có thể không nghẽn tim được sao?
Đối với vấn đề này, Khương Bồng Cơ tỏ vẻ cô bị oan mà.
Đi diệt thổ phỉ thì đúng, nhưng dạo phố ăn uống chơi bời thì cô không thừa nhận đâu. Ngày nào cô cũng ra ngoài, thực ra là có mục đích đứng đắn.
Ăn mì xong, Khương Bồng Cơ lấy ba đồng ra trả tiền, những vị khách khác trong quán mì cũng ào ào đứng dậy.
Về phủ, Khương Bồng Cơ đến thư phòng, lấy một quyển sổ thống kê do Từ Kha làm ra xem. Mọi thứ bên trong đều được phân loại kỹ càng, nhìn rất rõ ràng.
Cô đặt quyển sổ xuống, sau đó lấy tờ giấy để ở góc bàn ra, trên tờ giấy liệt kê rất nhiều số liệu.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Mấy hôm không vào, bác Streamer đang làm gì thế?
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Đây là giá lương thực mấy ngày qua, đã tăng gấp đôi so với ba hôm trước… cái giá này thật đáng sợ.