Tuy rằng có lương thực giá rẻ để mua, nhưng lại đặt ra giới hạn mua, chuyện này khiến không ít dân chúng cảm thấy bài xích, ghét bỏ. Đất Hà Gian bảo to không to, nhưng bảo nhỏ cũng không nhỏ, vì khẩu phần lương thực của một hai ngày, lại phải chạy đến tiệm lương một chuyến, thật đúng là phiền phức.
“Không có lương thực thì bảo không có lương thực, còn giày vò người khác như thế để làm gì? Tiệm các người không bán, Hà Gian vẫn còn các tiệm khác bán lương thực. Thời thế bây giờ cũng không an toàn, đi xa như thế chỉ để mua chút lương thực, nếu như gặp phải người xấu thì làm thế nào?”
Câu này nói trúng tâm tư của không ít người, trong lòng lại càng do dự.
Đúng thế, vì chút lương thực đó mà phải mạo hiểm đi xa, đây không phải là hại người sao?
“… Đúng thế, còn lương thực hay hết rồi thì cho người ta một câu trả lời chính xác. Nếu có thì bán luôn đi, còn nếu không có thì đừng làm chúng tôi tốn thời gian, chúng tôi sang tiệm khác mua. Nếu như bị các người kéo dài thời gian, đến lúc đó giá lương thực lại tăng lên thì tiệm của các người có chịu trách nhiệm không?”
“Đồ hiểm độc ác ôn, chẳng thấy các người bán rẻ hơn tiệm khác bao nhiêu, toàn bày trò vớ vẩn… rốt cuộc là có bán hay không, không bán để tôi còn đi!”
Trong đám người vang lên không ít những giọng nói chua ngoa, câu nào cũng nhắm vào tiệm lương, làm dao động dân chúng.
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh đứng một bên quan sát, người khác không nghe ra nhưng anh ta lại nghe ra được khẩu khí của những người lên tiếng khích bác ấy có vẻ hung hăng nhưng trong đó lại không có ác ý… Thay vì nói đang châm ngòi ly gián mọi người, không bằng nói đang làm nóng bầu không khí, thu hút sự quan tâm của mọi người.
Vì thế nên, anh ta cũng không đứng ra giải thích lợi ích của việc bán giới hạn, mà chỉ nhếch môi cười cười, đưa mắt về phía trong tiệm lương thực.
Anh ta muốn xem xem, tiếp theo đây Liễu lang quân còn có chiêu gì nữa.
Khi thấy rất nhiều dân chúng đã nổi giận, kích động, chưởng quỹ mới vội vàng xách vạt áo bước qua bậc cửa, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Ông ta chắp tay vái chào một vòng, tiếng ồn ào của đám đông mới thoáng vơi bớt.
“Thưa bà con cô bác, tiệm của chúng tôi làm ăn nhỏ, có thể tồn tại yên ổn ở Hà Gian này đều là nhờ hằng ngày có bà con cô bác chiếu cố.”
Chưởng quỹ trợn mắt nói dối, nhưng mà dân chúng lại thích nghe những lời dễ nghe này, tâm trạng của bọn họ lại được xoa dịu một lần nữa.
“Nói lời hay ai chẳng nói được, ông nói chuyện thực tế đi. Các người có còn lương thực hay không, yêm mất công gom góp được chút tiền định mua nhiều thêm một chút, các người lại bày ra cái trò bán giới hạn, thế này là muốn đắc tội với người ta đúng không!”
Không biết là ai trong đám người lên tiếng, thái độ cực kỳ ngang ngược.
Nói như thế, không ít người bắt đầu dao động nghiêng về phía tiệm lương.
Nhân cơ hội này, chưởng quỹ còn cho thêm một mồi lửa: “Bà con cô bác ạ, tuy rằng thời thế bây giờ khó khăn, nhưng trời cao phù hộ, năm nay được mùa. Qua hai ba tháng nữa, mọi người chuẩn bị thu hoạch vụ thu rồi, đến lúc đó nhu cầu lương thực cũng giảm đi, mọi người cũng không lo chịu đói nữa. Nói thật, tiệm chúng tôi bán giới hạn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng nếu như có thể giúp mọi người thuận lợi vượt qua giai đoạn gian khổ này, lãi ít thì lãi ít, ít nhất trong lòng cảm thấy yên tâm, mọi người nói xem có phải không? Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, buôn bán có đạo lý của buôn bán!”
Kỳ Quan Nhượng đưa cái quạt lông trong tay lên che đi nét cười nơi khóe môi.
Chiêu này của Liễu lang quân quả thật là rất hay.
Bán giới hạn khống chế giá lương thực, nếu là người khác chỉ sợ sẽ bị người ta âm thầm chỉnh chết, dù sao chuyện này cũng động chạm đến lợi ích của không ít người. Nhưng đáng tiếc, Liễu lang quân xuất thân cao quý, là con trai dòng chính duy nhất của Liễu phủ. Chỉ cần Liễu Xa không ngã, sĩ tộc của Hà Gian đều phải kiêng dè cậu ta. Hành động bán giới hạn này khiến không ít những thương nhân lòng dạ xấu xa đang định kiếm một mẻ lớn lỗ to thì có làm sao? Muốn động đến Liễu Hi, cũng phải xem xem Liễu Xa có đồng ý không đã.
Công việc buôn bán của tiệm lương Liễu phủ vẫn nhộn nhịp như cũ, dân chúng đến mua lương thực nối liền không dứt.
Đối với bọn họ mà nói, cho dù phải đi thêm một hai canh giờ mới đến được tiệm lương, nhưng chỉ cần có thể mua được lương thực với giá rẻ, tất cả đều đáng giá...
“Đây mới là người làm ăn thực sự!”
Không ít dân chúng xúc động từ tận đáy lòng, nhất là khi bọn họ phát hiện ra những tiệm lương khác tăng giá, bọn họ lại càng cảm thấy khâm phục hơn.
“Lần này thì Lan Đình vừa được cả danh lẫn lợi ích!”