Liễu Xa và Phong Nhân là quân tử chi giao*, mối quan hệ bí mật giữa hai người rất tốt, bình thường đều đàm luận về lý tưởng, văn chương và vài việc chính sự, hiếm khi có vấn đề ngoài hai nội dung trên... Hình thức qua lại và tình bằng hữu ấy khiến Phong Nhân cảm thấy thoải mái và đương nhiên mối quan hệ ngày càng tốt lên.
*Quân tử chi giao: chỉ mối quan hệ trong sáng, cao thượng như tính cách những người quân tử.
“Phu quân thường xuyên nói Liễu Quận thủ là một người chất phác, qua việc hôm nay thiếp tin rồi.” Phong phu nhân tươi cười cất bức thư đi.
Mặc dù là bức thư mật nhưng nội dung bên trong lại vô cùng rõ ràng trong sáng. Chỉ đơn giản kể chuyện gia đình, tự thuật những điều gặp phải mấy năm nay, biểu đạt tâm tư tình cảm, nhân tiện làm mối và nhắc đến chuyện mình sắp lên kinh, không có chỗ ở, nhờ Phong Nhân sắp xếp giúp, để tránh khi ông đến chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Lá thư với nội dung hài hước hóm hỉnh, căn bản không giống giọng điệu của Liễu Quận thủ vang danh thiên hạ mà giống một Lão Ngoan Đồng hơn.
“Ha ha, ông ta còn chất phác hơn nữa cơ...” Phong Nhân đang nói không biết nghĩ đến điều gì bỗng im bặt, ậm ờ nói, “Tóm lại, không thể đánh giá ông ta qua vẻ bề ngoài. Nhìn thì quang minh lỗi lạc nhưng lòng dạ lại đen tối.”
Hai người lại trò chuyện thêm chốc lát nữa rồi mới đứng dậy cùng nhau đi dùng bữa.
***
Cùng lúc đó, chuyện Trung Thư Lệnh bị hoàng đế khiển trách, thậm chí là việc bị hắt trà cũng mọc cánh bay đến các nhà. Những người gia thế bình thường đều cảm thấy bất an, người có quyền hành khá lớn trong triều hoặc có chỗ dựa vững chắc thì lại ngoảnh mặt làm ngơ. Họ đều cho rằng Phong Nhân bị mắng oan kiểu gì cũng mất mặt, giả ốm ở nhà vài ngày. Nào ngờ, ngay ngày hôm sau ông vẫn vào chầu triều bình thường, ngoại trừ dấu vết trên trán ra thì không có điểm nào khác thường.
Một số lão thần thanh liêm trông thấy không khỏi than ngắn thở dài. Lần này Quan gia hoàn toàn đắc tội với Phong Nhân rồi.
Trung Thư Lệnh thì thế nào? Đại thần xuất thân từ Phong thị nhiều không đếm xuể, người ta còn coi trọng một vị trí Trung Thư Lệnh hay sao?
Nhìn bề ngoài như trọng dụng, nhưng trên thực tế không lúc nào Quan gia không kiêng kỵ Phong Nhân cùng với Phong thị.
Trong tình huống này, còn có thể trông cậy Phong thị sẽ tận tâm tận lực trung thành với đất nước không?
Từ đầu đến cuối Phong Nhân không hề tức giận, không phải tính tình ông tốt mà vì không đáng để tức giận mà thôi.
***
Bởi vì loạn dân ở quận Mạnh nên các quận xung quanh cũng bị liên lụy ít nhiều, bách tính kêu la khắp nơi, dân chúng lầm than. Trên đường đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hình ảnh người dân áo quần rách rưới, không ít lưu dân của quận Mạnh mang theo con cái đi đến quận huyện khác, cũng mang tai họa ngầm rất lớn về vấn đề an toàn và trị an tại địa phương đó. Thổ phỉ càng được dịp làm loạn, đốt nhà giết người cướp của, không việc xấu nào không làm.
Trong hoàn cảnh thế này, quận Hà Gian lại hiện vẻ vô cùng yên bình. Phần lớn thổ phỉ đã bị Khương Bồng Cơ diệt trừ và thu nạp một số người, những người này không những không trở thành tai họa ngầm mà ngược lại giúp sức giữ gìn sự an bình xung quanh quận Hà Gian.
Biện pháp giới hạn mua ở cửa hàng lương thực coi như thuận lợi, giới sĩ tộc ở Hà Gian thấy người cầm đầu là Liễu phủ thì lo ngay ngáy, ngay cả trong lòng có phẫn nộ đến đâu cũng không dám trút ra ngoài.
Hơn nữa không bao lâu sau, lương thực ở cửa hàng của Ngụy phủ cũng chủ động điều chỉnh phương châm, bán cho dân chúng với giá thấp, khiến ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
“Bọn họ thế mà cũng biết có đi có lại...” Liễu Xa hay tin bèn thư thái cười.
Khương Bồng Cơ đảo mắt nghĩ ngợi, tò mò hỏi: “Phụ thân định làm mối cho Tĩnh Nhi và Hoài Du thật sao?”
Liễu Xa chậc một tiếng: “Thì sao nào? Nếu không có rể hiền như thế, Ngụy phủ đâu có chuyện hào phóng đến vậy.”
Lúc Khương Bồng Cơ tiến hành biện pháp giới hạn lượng mua, mặc dù Ngụy phủ không thừa nước đục thả câu nhưng cũng lờ đi như không thấy, đến mãi hôm nay mới chịu hành động, nếu phía sau không có giao dịch ngầm thì chẳng ai tin nổi.
“Nếu là vậy thì con cũng yên tâm rồi. Nhân phẩm của Hoài Du đáng quý, sẽ đối xử tốt với Tĩnh Nhàn.”
Khương Bồng Cơ không nghĩ nhiều như vậy, dù sao Ngụy Tĩnh Nhàn gả cho Phong Cẩn cũng tốt hơn gả cho tên cặn bã Vu Mã Quân kia. Không nói những thứ khác, chỉ riêng nhân phẩm của Phong Cẩn đã đủ tin tưởng rồi.
Liễu Xa âm thầm lắc đầu, con gái nhà mình lương thiện thế đấy. Xem tình hình trước mắt, dường như việc hôn sự của Phong Cẩn và Ngụy Tĩnh Nhàn rất tốt đẹp, nhưng tương lai thì... có lẽ con gái phải chịu tổn thương rồi... Chỉ là, hiện tại nhắc đến việc này còn quá sớm, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Liễu Xa bỏ qua vấn đề này, nói sang chuyện khác: “Còn một tháng nữa là đến vụ thu hoạch, cha cũng phải lên kinh diện thánh, con dặn dì chuẩn bị cho mình những đồ dùng cần thiết. Lần đầu ra ngoài phải chuẩn bị đầy đủ một chút.”
“Vâng.”
Liễu Xa lại dặn: “Con chọn lấy một nhóm bộ khúc đi theo bảo vệ an toàn trên đường, số còn lại sắp xếp ở Hà Gian.”
Hiện tại số lượng bộ khúc của Khương Bồng Cơ đã lên tới một nghìn năm trăm người, đây là kết quả sau khi cô lựa chọn kỹ lưỡng. Cô không thể dẫn theo toàn bộ những người này, cùng lắm chỉ mang theo bốn mươi, năm mươi người, những người còn lại đều phải ở lại chờ.
Khương Bồng Cơ gật đầu, thực ra cô chưa sẵn sàng để lộ đám người này. Tố chất của đám bộ khúc này không đồng đều, cần phải mài giũa cẩn thận, rèn luyện từng người một thời gian, cho dù Liễu Xa không nhắc thì cô cũng sẽ làm vậy.
“Phụ thân yên tâm, con đã cho Hiếu Dư đi chọn tùy tùng thích hợp rồi, những người khác tạm thời ở lại Hà Gian, trước hết để Văn Chứng giúp con trông coi.”
Mặc dù Kỳ Quan Nhượng vẫn chưa chính thức gia nhập song Khương Bồng Cơ cũng không định bỏ phí sức lao động miễn phí như thế.
Từ Kha chắc chắn không thể ở lại, mà Mạnh Hồn vẫn chưa có cách quản lý tốt một nghìn bộ khúc, dù sao quản lý nội bộ không phải điểm mạnh của ông ấy, lại thêm thân phận hơi nhạy cảm, cần kiêng kỵ Mạnh thị, nhiều khi không thể xuất đầu lộ diện một cách quang minh chính đại.
May là có Kỳ Quan Nhượng ở lại Hà Gian, ít nhiều có thể tiếp quản công việc của Từ Kha, cô cũng khỏi phải lo lắng đám bộ khúc làm loạn.
Mặc dù một tháng sau mới lên đường nhưng các hạng mục đã bắt đầu được chuẩn bị. Tin tức và giao thông thời cổ đại đều không phát triển, đi xa nhà một chuyến không hề dễ dàng.
Mỗi ngày Khương Bồng Cơ đều phát livestream theo thói quen, cô không gặp được người hay sự việc thú vị cho nên nội dung hơi nhàm chán, nhiều khi toàn là người xem bình luận làm vui, thỉnh thoảng Khương Bồng Cơ cũng ngồi đọc bình luận để giết thời gian, đôi lúc thì bận rộn chính sự.
Chẳng mấy chốc, vụ thu hoạch tới gần, cả cánh đồng một màu vàng ươm, khắp nơi đều là nông dân và tá điền hăng say lao động.
Giới hạn mua kéo dài hai tháng cũng kết thúc, giá lương thực đã gần trở về mốc bình thường, tảng đá đè nén trong lòng mọi người cuối cùng đã được hạ xuống, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều vui sướng hân hoan, nở nụ cười thoải mái, tạm thời quên đi tình cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Số lượng bộ khúc ổn định ở một ngàn năm trăm người, nhiệm vụ chính hằng ngày là luyện tập, thỉnh thoảng còn tham gia công việc khác, ví dụ như... việc đồng áng.
Bởi vì không có biện pháp ngăn chặn loạn dân hiệu quả nên hoàn cảnh bên ngoài tương đối loạn, dân chúng đều vội vàng thu hoạch lương thực, chỉ sợ thu chậm thì thành quả sau một năm canh tác sẽ bị giẫm nát. Có điều nhân công mỗi nhà mỗi hộ không đủ, tốc độ thu hoạch khá chậm.
Khương Bồng Cơ vô tình nghe được tá điền trong nông trang than thở chuyện này, bèn thượng lượng với Từ Kha đem cho thuê toàn bộ đám bộ khúc để làm việc đồng áng, họ có sức khỏe lại chịu đựng được gian khổ, chỉ cần hằng ngày ăn no là được.
Từ Kha lặng người trước ý tưởng này.
Cậu cực kỳ không muốn thừa nhận mình quen biết vị lang quân cái gì cũng thấy làm lạ này. Càng quá hơn chính là, lang quân đứng trên bờ nhìn tá điền bận bịu lại sinh lòng hiếu kỳ, cũng muốn xuống ruộng làm thử!