Hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng, dưới sự bảo vệ sát sao của năm mươi hộ vệ, bốn chiếc xe ngựa lặng lẽ ra khỏi cổng thành.
Tuy chủ nhân thực sự chỉ có “hai cha con” Liễu Xa nhưng lại chuẩn bị tới bốn chiếc xe ngựa.
Liễu Xa một chiếc, Khương Bồng Cơ một chiếc, đám tôi tớ có mặt mũi một chiếc, chiếc cuối cùng là để các loại đồ đạc như quần áo, đồ ăn, nước, tiền, đồ dùng để sưởi ấm và đồ hỗ trợ hộ vệ.
Mà đó còn là đã giảm bớt rồi, nếu cứ để nguyên như lúc đầu Kế phu nhân và Điệp phu nhân chuẩn bị thì ít nhất phải sáu chiếc mới đủ.
Nói đơn giản thì, ở thời viễn cổ lạc hậu đủ đường này, đi xa nhà là một chuyện không dễ dàng gì.
Đám người xem trong phòng livestream đều ngu người, đúng là được mở mang đầu óc.
[Quân Mộ Y]: Lúc trước xem phim toàn thấy các diễn viên đi đường xa mà hành lý có một nhúm, mang mỗi một nha hoàn một phu xe. Thế hóa ra toàn là lừa nhau à, phải phô trương hoành tráng như bác Streamer nhà mình mới là chuẩn?
[Kinh Hồng Du Long]: Chẹp chẹp, đúng là tiền hô hậu ủng, hò hét vang trời! Streamer xuyên qua chuyến này cũng đáng giá ra trò.
Rất nhiều người tỏ ra hâm mộ, rất muốn thay Streamer hưởng chút đãi ngộ sang chảnh này.
Đương nhiên cũng có nhiều người lý trí.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Gà vãi, giờ mà còn có đứa tin vào phim ảnh à? Thế các mày không nghĩ đến trình độ phát triển của giao thông thời cổ đại nó thế nào hả? Không phải mỗi phương tiện là hạn chế thôi đâu, cả đường sá cũng thế nữa. Làm như trạm dịch nhan nhản như cây xăng ngoài đường bây giờ ấy. Đi xa một chuyến, dăm ba ngày không gặp ai trên đường là chuyện thường ở huyện luôn. Ở nơi đồng không mông quạnh như thế, không chuẩn bị nhiều thức ăn nước uống thì có mà chết đói à?
Nhà có điều kiện mà đi xa thì đương nhiên sẽ xem xét đến tất cả các mặt, chuẩn bị đối phó với tất cả các tình huống có thể xảy ra.
Còn nhà không có điều kiện thì thôi, chuẩn bị cái tay nải, mang ít lương khô để ăn là được, hết thảy phải gọn nhẹ và đơn giản.
Tốc độ di chuyển chậm đã đành, trên đường còn có thể gặp nguy hiểm nữa.
Cổ đại không giống thời hiện đại của đám khán giả. Thời hiện đại nhà lầu san sát, không gian sinh sống của động vật hoang dã bị giảm đáng kể, có nhiều người chỉ thấy trong sách chứ thực tế thì chưa. Thời cổ đại thì không thế, hơi chút là lại gặp động vật nguy hiểm, rắn bò vào nhà là chuyện cơm bữa.
[Gà Trống Lông Xù]: Đếch phải thế, bác lầu trên nay uống nhầm thuốc hả, bọn này hâm mộ có mỗi câu thôi mà, có cần giãy nảy lên thế không?
Màn hình trong phòng livestream đầy mùi thuốc súng, Khương Bồng Cơ không thèm để ý, dựa người lên khung xe nghỉ ngơi.
Khi chưa ra khỏi phạm vi quận Hà Gian, sự xóc nảy của xe ngựa vẫn còn chấp nhận được, nhưng tới gần trưa thì xóc nảy rất mạnh.
Đám người xem cũng nghi ngờ xe ngựa cứ nảy lên nảy xuống như thế, không biết có vỡ tan tành ra không.
[Kinh Hồng Du Long]: Đột nhiên hết ngưỡng mộ rồi, xóc tẹo thì còn chịu được, chứ xóc mãi thế này thì còn gì là người.
Có vài người xem bày tỏ, màn hình giật giật như vậy khiến họ đau hết cả mắt, còn thấy buồn nôn.
“Sắp rời quan đạo* rồi sao?”
*Đường sá do triều đình mở ra để cho dân chúng dùng.
Khương Bồng Cơ vén rèm xe lên, phong cảnh bên ngoài đã trở thành cảnh ngày thu tiêu điều.
Đạp Tuyết không ngồi ở xe ngựa thứ ba mà ngồi cùng xe với Khương Bồng Cơ.
“Tính thời gian thì hẳn đã ra khỏi quan đạo rồi, nô có chuẩn bị nệm đây ạ, ngài kê vào cho đỡ khó chịu.”
Sao giao thông thời xưa lại bế tắc đến thế này?
Phương tiện đi lại lạc hậu là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do đường sá quá tệ. Trừ quan đạo được tu sửa bằng phẳng và rộng rãi chút, những nơi khác thậm chí còn không có cái gọi là “đường”.
Xe ngựa của Liễu phủ có hệ thống giảm xóc khá tân tiến mà giờ cũng xóc đến như vậy rồi, nếu là xe ngựa bình thường thì ăn đủ.
“Thôi, không cần, ta ra ngoài cưỡi ngựa.”
Tố chất cơ thể của Khương Bồng Cơ tuy tốt, nhưng cũng không chịu nổi xe ngựa xóc nảy, huống chi đám cổ nhân cơ thể yếu đuối này.
Qua cửa sổ, Liễu Xa thấy Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa tới thì nghẹn lời.
“Chỉ giỏi nghịch ngợm, cưỡi cẩn thận đấy.” Liễu Xa căn dặn. Ông biết ngồi xe ngựa thực ra khó chịu hơn cưỡi ngựa nhiều, nên con gái mình mới phải bò ra.
“Vâng.”
Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa, chậm rãi theo đoàn xe, mặt trời đằng xa đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chiếu lên người vô cùng ấm áp.
Xuất hành ở thời này có nhiều điều bất tiện, may là Liễu Xa kinh nghiệm phong phú, những gì cần thì đều chuẩn bị đủ.
Ông vén rèm xe lên nói với Khương Bồng Cơ: “Dừng lại nghỉ ngơi ăn uống đã.”
“Vâng.”
Khương Bồng Cơ đáp, rồi thông báo cho đoàn xe nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ăn lót dạ rồi lại lên đường.
“Hiếu Dư nhìn có vẻ không khỏe lắm, mắc bệnh rồi sao?”
Khi Từ Kha bước xuống từ xe ngựa, khuôn mặt tái xanh của cậu ta khiến Khương Bồng Cơ chú ý.
Môi cũng tím tái ra rồi.
Lúc này, Từ Kha có cảm giác như cơ thể mình đã rời ra thành từng mảnh, chân vừa chạm đất đã suýt quỳ gục xuống. Đang lúc chật vật lại nghe thấy tiếng cười nhạo của lang quân, cậu ta càng cảm thấy “đời không còn gì luyến tiếc”.
Qua một lúc lâu Từ Kha mới đứng thẳng lên được, cậu miễn cưỡng duy trì phong độ chắp tay thi lễ cười với Khương Bồng Cơ.
Chỉ là nụ cười này... vô cùng gượng gạo.
“Bên đó đang nhóm lửa đun nước nấu thịt khô, chút nữa ngươi qua ăn một ít đi. Nếu ngồi xe ngựa khó chịu quá thì xuống cưỡi ngựa cũng được.”
Khương Bồng Cơ không hề lo lắng đến việc Từ Kha có biết cưỡi ngựa hay không, phải biết rằng, quân tử lục nghệ* là kỹ năng buộc phải có của học sinh thời này.
*Lục nghệ gồm lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Từ Kha chắp tay tạ ơn: “Cảm ơn lang quân.”
“Cảm ơn cái gì, không phải tự ngươi chuốc lấy hay sao?” Khương Bồng Cơ nhìn Từ Kha với ánh mắt trêu chọc: “Hôm qua Tầm Mai đến tìm ngươi hửm? Chà, nếu không phải tính ngươi ngốc nghếch, không hiểu lòng nữ nhi, thì giờ đã được làm bạn với giai nhân rồi...”
Mặt Từ Kha hết tái mét rồi lại chuyển xanh, vội thanh minh: “Lang quân chớ hiểu lầm, Tầm Mai nương tử không phải...”
Ở các gia đình giàu có, thị nữ bên người của lang quân phân nửa đều là tiểu thiếp dự bị, Từ Kha đâu có gan mà tơ tưởng đến?
“Cuống lên như thế làm gì?” Khương Bồng Cơ phì cười: “Lúc Tầm Mai về, trông như sắp khóc đến nơi ấy...”
Từ Kha không nói gì.
“Ta coi nó như một người em gái, hoàn toàn không có ý gì khác. Tầm Mai tự có suy nghĩ của bản thân, không cam chịu làm thiếp nhà giàu... nó ưng ngươi rồi.” Khương Bồng Cơ nói thẳng, Từ Kha càng nghe đầu càng cúi thấp: “Còn ý của ngươi thì sao?”
“Kha... đã từ chối Tầm Mai cô nương rồi.”
Từ Kha lí nhí đáp, hai má đỏ ửng.
“Thật ra ta không tán đồng lựa chọn của Tầm Mai, ngươi đúng là không hợp với con bé.”
Từ Kha của hiện giờ chẳng ra làm sao, nhưng sau này thì tiền đồ vô lượng. Khương Bồng Cơ có lòng tin với Từ Kha, lại càng tin tưởng bản thân mình.
Đàn ông chung thủy ở thời này quá quá ít.
Có tiền lại sinh tật, dễ dàng vứt bỏ người vợ từng chung cảnh hoạn nạn nghèo hèn, lấy cớ nối dõi tông đường để cưới thêm thiếp, nuôi bồ nhí... trần đời này không thiếu những kẻ như vậy.