Ông cũng không phải trọng thần triều đình, chẳng qua chỉ mà một vị quan nhỏ nơi xã huyện mà thôi. Tuy bản thân ông cũng xuất thân từ thế gia, nhưng lại ghét đấu đá chốn quan trường, chỉ thích ở một chốn nhỏ thanh nhàn. Bình thường cũng chú ý nhiều trong việc đối nhân xử thế, sẽ không tùy tiện đắc tội ai…
Nếu vậy thì rốt cuộc là ai đã mua sát thủ quyết phải giết ông cho bằng được?
“Xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương!”
Tên thổ phỉ cầm đầu cười gằn, ánh mắt dâm tà nhìn về phu nhân đứng đằng sau Trình Thừa.
Phu nhân Trình Thừa năm nay hơn ba mươi tuổi, có hai con trai một con gái, nhưng bà rất biết cách chăm sóc bản thân, lại tốt tính, ngoại trừ khí chất chín chắn dịu dàng thì dáng vẻ của bà không hề thua kém thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, chẳng trách đám thổ phỉ đó lại nảy sinh ý đồ xấu xa.
Dù sao thì bọn chúng chỉ cần chặt đầu Trình Thừa là có thể báo cáo kết quả công việc, còn về phần xử trí những người khác thế nào hoàn toàn không quan trọng.
Bọn chúng đã phải ẩn núp trong rừng hơn tháng trời mới bắt được Trình Thừa, đến cả một con muỗi cái cũng không nhìn thấy, đương nhiên bọn chúng đã không nhịn nổi nữa rồi.
Trình Thừa là đàn ông đương nhiên hiểu ý đồ trong ánh mắt của bọn thổ phỉ, gương mặt ông lạnh giá, tức đến mức những vết thương trên người lại đau đớn.
Đối mặt với mấy chục cặp mắt không chút che giấu ý đồ xấu xa, phu nhân Trình Thừa hạ quyết tâm, bà giằng lấy thanh kiếm từ tay chồng.
Tuy rằng vẫn còn thoi thóp, nhưng cú đá mạnh như vậy có lẽ cái đầu của hắn ta cũng bị đá hỏng rồi.
Dường như chỉ trong chớp mắt, người nọ lại túm lấy búi tóc của một tên khác, tay kia giơ đao lên cắt cổ hắn ta, máu tươi bắn ra đầy đất.
Vợ chồng Trình Thừa cũng kinh ngạc đến nỗi không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lúc bình tĩnh nhìn lại thì nhìn thấy cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện đó còn không cao bằng con gái út của bọn họ…
“Tao đến để cứu người phụ nữ này, còn ông ta thì tùy bọn mày xử trí.”
Vợ chồng Trình Thừa cùng ngẩn ra: “…”
Các khán giả đang hưng phấn cũng đồng loạt câm nín, liên tục thả một đống chấm lửng.
Người đột nhiên xuất hiện này ngoài Khương Bồng Cơ ra thì còn có thể là ai được nữa?
Đề nghị của cô rất thân thiện, nhưng đám thổ phỉ độc ác kia đời nào đồng ý?
Chỉ riêng việc Khương Bồng Cơ vừa ra tay đã đá cho một tên nằm liệt và giết chết một tên khác, bọn chúng đã không thể bỏ qua cho cô rồi.
Hệ thống cũng đần ra vì hành động thay đổi thất thường này của cô.
“Sao cô bảo không cứu người, không nhận nhiệm vụ cơ mà?”
Gặp một ký chủ không bao giờ hành động theo lẽ thường, hệ thống cảm thấy có hơi nghẽn tim.
Khương Bồng Cơ mỉm cười trong đầu: “Tao thấy vợ của ông ta rất xinh đẹp, chết ở đây thì quá đáng tiếc. Ông ta chết hay sống thì kệ, nhưng tao muốn cứu bà ấy. Nếu như mày cảm thấy đấy là tao đang làm nhiệm vụ thì đợi lát nữa tao giải quyết xong đám thổ phỉ, tao sẽ tự tay làm thịt ông ta, coi như là nhiệm vụ của tao thất bại.”
Hệ thống: “…”
Nó không hề nghi ngờ một tí nào về việc Khương Bồng Cơ nói được làm được.
Khương Bồng Cơ thấy thế, ánh mắt cô lóe sáng, thân dưới vững vàng, thân hình nhanh nhẹn mà linh động. Cô nhìn trông gầy nhỏ nhưng nếu nói về sức lực lại không thua bất kỳ người đàn ông nào.
Cô nhanh nhẹn tránh né hai nhát đao đang bổ thẳng vào điểm trí mạng của mình, đồng thời đỡ lấy nhát đao những kẻ đang lao tới từ phía chính diện.
Tên thổ phỉ tưởng rẳng có thể giết chết Khương Bồng Cơ bằng một nhát đao, nhưng mà khoảnh khắc hai thanh đao va vào nhau, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn ta gần như rách toạc.
Mấy tên thổ phỉ vạm vỡ bị sức lực khổng lồ giật ngược lùi về phía sau mấy bước, trong phút chốc bọn chúng không đứng vững nổi.
Cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.
Quá mạnh!
Đây cũng chính là suy nghĩ cuối cùng của bọn chúng khi còn tồn tại trên thế giới này.
Khương Bồng Cơ không lùi mà ngược lại còn tiến về phía trước, lưỡi đao sắc bén vạch một đường trong không khí, vẽ nên một vệt sáng lộng lẫy.
[Xylitol Của Cậu]: Giết!
[Chanh Ngâm Đường Phèn]: Giết tiếp!
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Bổ thêm nhát nữa!
[Đình Vắng Tịch Mịch]: Vẫn chưa chết kìa!
[...]
Khương Bồng Cơ: “…”
Má nó, mấy người coi đây là đang chơi game đó hả?