Bị Khương Bồng Cơ không khách khí phản bác, sắc mặt người kia vô cùng khó coi.
Cô tặc lưỡi, quay đầu cười xem hai tên thanh niên đang chật vật sặc sụa dưới suối nước nóng.
“Hồi sáng hai người các ngươi suýt nữa giết ta ở ngoài thành Thượng Kinh, lúc đó có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra cảnh ngộ bây giờ ha!”
Vừa nghe được câu nói của Khương Bồng Cơ, hai con chuột lột đang bốc đầy lửa giận lập tức sợ run cả người, đầu óc tỉnh táo lại.
Bọn chúng sợ, thậm chí không dám giãy giụa nữa.
Không ít người vây xem vốn đang chán ghét hành vi tùy tiện phách lối của Khương Bồng Cơ, nhưng vừa nghe xong lời cô lại quay ra nhìn biểu hiện chột dạ của hai tên kia, không ít kẻ thông minh liền biến sắc, lần lượt giả bộ như không liên quan, không nghe không thấy gì hết, tiếp tục làm chuyện của mình.
Hiển nhiên là thiếu niên say xỉn này từng suýt mất mạng vì hai tên này, bây giờ quay lại trả thù.
Tranh chấp kiểu này người ngoài không nên dính vào.
“Chậc, đồ sợ mạnh hiếp yếu.”
Khương Bồng Cơ ngửa đầu uống một ngụm rượu, với cách uống phóng khoáng kiểu này, vò rượu chẳng mấy mà thấy đáy.
“Sáng không phải còn phách lối lắm mà, giờ sao lại rụt đầu hết thế? Khí phách của các ngươi đâu, chảnh chó lắm mà, còn dám lấy mạng ta chơi tung hứng cho vui nữa mà… Giờ đều rụt hết vào mai rùa rồi hả? Ha ha, đồ vô dụng!”
Khương Bồng Cơ vốn không say nhưng mục đích của cô là gây chuyện, tất nhiên muốn mượn rượu chơi một chuyến cho đã. Nơi này là Thượng Kinh, cô không có khả năng giết hai tên này, nhưng giẫm đạp bọn chúng trước mặt bàn dân thiên hạ thì không vấn đề.
“Tiểu nhân đắc chí.”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên xé toạc sự yên tĩnh, khiến không khí xung quanh ngày càng căng thẳng.
Khương Bồng Cơ vẫn giữ nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía người vừa nói, hỏi bằng giọng sặc mùi nguy hiểm.
“Ngươi nói ta tiểu nhân đắc chí?”
Người nói là một thanh niên chừng hai mươi, do ngâm nước nóng nên da anh ta hồng hào, mặt như quan ngọc, mắt như vẽ, mái tóc dài đen nhánh ẩm ướt rủ xuống hai vai, dưới màn hơi nước mờ ảo càng làm cho dáng người thêm mỏng manh gầy yếu.
“Tiểu lang quân làm như vậy không phải là tiểu nhân đắc chí hay sao?” Đối phương không sợ nụ cười nguy hiểm của Khương Bồng Cơ, còn xùy một tiếng nói: “Nghe những gì tiểu lang quân vừa nói, hai người này suýt nữa ngộ sát cậu, đã như vậy, theo đạo của quân tử là được rồi, có thù báo thù, có oán báo oán. Nhưng tiểu lang quân lại mượn rượu say làm nhục bọn họ trước mặt mọi người, như vậy thật đúng là chẳng ra sao.”
Nói khó nghe một chút, đây chẳng phải chính là hành vi của bọn thiếu gia trác táng sao?
Phòng livestream bỗng lặng ngắt như tờ, rất nhiều người xem đau tim sợ một giây sau Khương Bồng Cơ liền nổi điên giết người, cho máu nhuộm đỏ suối nước nóng.
Nhưng thực tế, Khương Bồng Cơ lại cười cực kỳ rạng rỡ, thậm chí không thèm giày vò hai tên kia nữa.
“Nếu như ta là tiểu nhân đắc chí, vị lang quân này cũng chẳng phải là thánh phán sao, hay là máu chính nghĩa quá tràn trề rồi?” Khương Bồng Cơ quăng vò rượu vào suối nước nóng, làm những giọt nước văng tung tóe vào mặt hai tên kia.
“Hôm nay ta đứng đây làm nhục chúng được là vì ta còn sống. Nếu ban sáng ta không may bị mũi tên kia bắn trúng mất mạng tại chỗ, ngươi sẽ đọc điếu văn cho ta chắc?” Khương Bồng Cơ hừ lạnh: “Ta biết ngươi làm không được, dù sao cũng là người dưng. Người chết vĩnh viễn là người chết, sao có thể quan trọng hơn người sống. Ngươi nếu còn muốn chúng sống thì câm miệng lại, bằng không ta sẽ đích thân thịt bọn chúng!”
Thanh niên biến sắc: “Đúng là ngang ngược… Ỷ vào ơn đức tổ tiên mà làm xằng làm bậy…”
“Lời này sai rồi, là bọn chúng ỷ vào công đức tiên tổ, coi dân chúng là trò vui. Nếu là người dân bình thường chết, bọn chúng cùng lắm bị trách phạt vài câu, trên điện Diêm Vương làm gì có ai thay người chết nói lời chính nghĩa.” Khương Bồng Cơ đột nhiên cao giọng: “Nếu muốn trách cứ, ngươi nên mắng hai tên súc sinh không bằng heo chó này trước, chứ không phải đi bàn chính nghĩa với ta. Ta chỉ là có thù báo thù, có oán báo oán thôi!”
“Sao có thể đánh đồng thường dân với sĩ tộc?” Thanh niên phản bác.
Khương Bồng Cơ quả thật sắp tức xì khói rồi, không khách sáo mắng lại một câu.
“Ngươi ra đường quên mang não à.”
Thanh niên trợn tròn mắt, hình như không ngờ Khương Bồng Cơ lại mắng người thô bỉ như thế. Cái này khác gì chỉ thẳng vào mặt mà chửi mẹ người ta chứ?
“Vị tiểu lang quân này nói rất đúng, Tổ Đức, con không nên vì thường dân thấp hèn, sĩ tộc tôn quý mà coi nhẹ đầu đuôi câu chuyện. Tiểu lang quân này tuy có chút lỗ mãng, nhưng cũng là người thẳng tính, đã làm như vậy hẳn là có nguyên nhân nên thông cảm cho người mới đúng. Chỉ là, tiểu lang quân mắng chửi người cay độc như vậy đúng là có hơi quá đáng. Tổ Đức dễ tự ái, không chịu nổi cậu công kích như vậy đâu.”
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, bỗng có một tiếng cười hiền lành mang theo chút bỡn cợt xen vào.
Khương Bồng Cơ nhíu mày nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên râu tóc muối tiêu nhưng không hề có vẻ già nua, tinh thần quắc thước, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.
Lúc ông ta xuất hiện, anh chàng thanh niên có thái độ kịch liệt vừa rồi bỗng biến sắc, vội cung kính chắp tay làm lễ: “Thầy ạ.”
“Cậu chính là tiểu lang quân nhà Liễu Quận thủ?” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Khương Bồng Cơ, đôi mắt từng trải tang thương nhưng trong suốt như nhìn thấu mọi thứ, khiến Khương Bồng Cơ thầm nhíu mày lại, ông nói: “Quả nhiên là nhân tài xuất chúng, dáng vẻ phi phàm.”
“Ông là ai?” Khương Bồng Cơ cũng lười giả say, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Hành vi phách lối như vậy khiến thanh niên “Tổ Đức” kia bất mãn. Thầy của anh ta luôn được người sùng kính, sao có thể bị nhìn thẳng vô lễ như vậy được? Khương Bồng Cơ lúc trước đã làm anh ta có ấn tượng không tốt, bây giờ lại càng tệ hơn.
Người đàn ông trung niên vẫn cười hiền hòa, đưa tay ngăn học trò của mình lại.
“Ta còn tưởng cậu đã biết. Lão phu bất tài, người xung quanh tặng một biệt hiệu, gọi Uyên Kính.”
Uyên Kính?
Khương Bồng Cơ giật giật khóe miệng, không ngờ lại gặp Uyên Kính tiên sinh trong tình huống thế này.
Có lẽ ông vừa ngâm nước nóng xong, nhìn không khác gì đàn ông trung niên bình thường, cũng không thần thánh như người ngoài đồn thổi.
Uyên kính tiên sinh cười ha ha trông rất vui vẻ, đôi mắt cong cong như vầng trăng: “Ở mảnh đất Thượng Kinh này, một miếng ngói rơi nhiều khi có thể đập trúng đầu ba vị quan lớn. Tiểu lang quân đúng là nghé con không sợ cọp, chuyện gì cũng dám làm.”
Khương Bồng Cơ tặc lưỡi cười nói: “Không, tiên sinh sai rồi, học trò đã kiêng nể lắm rồi, nếu không hai người này đã máu phun tại chỗ chứ không phải chỉ uống có mấy ngụm nước là xong chuyện.” Nói xong, cô lại nghĩ tới việc khác: “Theo học trò, sĩ tộc tôn quý hơn thường dân, nhưng sĩ tộc cũng có phân đẳng cấp. Học trò tất nhiên tôn quý hơn hai kẻ dưới kia, bọn chúng mạo phạm học trò, vậy dù học làm nhục bọn chúng thế nào cũng đâu có sai.”
Thanh niên Tổ Đức câm nín.
Uyên Kính tiên sinh nghe xong lời “giảo biện” của Khương Bồng Cơ, lập tức dở khóc dở cười.