Cô thật không thể nào hiểu nổi quan niệm thẩm mỹ đại chúng của người cổ đại. Trong mắt cô, đám người này xấu đến một cảnh giới mới, nhưng trong mắt dân chúng dưới lầu, bọn họ lại đẹp như tiên trên trời.
Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu. Cô không thể phủ nhận những đường nét trên gương mặt của những lang quân này quả thật rất đẹp, đáng ra “chỉ số nhan sắc” không thấp. Nhưng kỹ thuật trang điểm của bọn họ quá kinh khủng, điều này khiến Khương Bồng Cơ không khỏi nghi ngờ không biết có phải mấy đứa nhóc đáng thương này đã đắc tội với thợ trang điểm hay không nữa...
Khương Bồng Cơ nhàm chán chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe ngựa treo lụa đỏ vẫn nối tiếp nhau đi qua quán trà. Dân chúng như thể hóa thành đám fan cuồng, ánh mắt sáng rực nhìn vào các lang quân. Không ít thiếu nữ đã nhìn thấy người trong lòng, thậm chí còn tháo túi hương đeo bên người ném vào trong xe.
Không biết có phải là bắt đầu quen mắt rồi hay không mà vô số khán giả tỏ ra rằng dường như cái phong cách này cũng không đến nỗi nào.
Khương Bồng Cơ bất lực. Cô mặc niệm cho gu thẩm mỹ của đám khán giả một giây, kiểu này là bị đầu độc hỏng mất rồi?
Lúc cô sắp mơ màng ngủ đến nơi thì bình luận trong kênh trực tiếp bỗng bùng nổ, tuôn ào ào gần như phủ kín từng inch màn hình trực tiếp. Khương Bồng Cơ cau mày, không hiểu cái đám “cuồng nhan sắc” này uống nhầm thuốc gì.