Sự thật chứng minh, không thể tin lời Khương Bồng Cơ, kể cả dấu chấm câu.
Tuy Khương Bồng Cơ chưa bao giờ tham gia party quy mô lớn của thời viễn cổ, nhưng trước đây cô đã từng tham gia ở thời đại của cô rồi.
Là boss quyền lực nhất trong quân đội, cô đi tới đâu mà người ta chẳng lấy lòng?
Với những bữa tiệc mang tầm vóc toàn liên bang, ban tổ chức đều sẽ tự động gửi thiệp mời, còn cô có tới không thì hoàn toàn phải xem tâm trạng.
Sau khi so sánh, cô phát hiện dù ở thời viễn cổ hay thời đại của cô thì chuyện tiệc tùng đều chung một khuôn sáo, chẳng qua lúc cô là quân đoàn trưởng thì được người người cung phụng, còn bây giờ cô chỉ là hàng tôm tép mà thôi.
Bên tai vang vọng tiếng đàn ca mê hoặc lòng người, nhìn vũ điệu uyển chuyển khơi gợi trước mặt, Khương Bồng Cơ nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tôm tép cũng có cái hay của tôm tép, ít nhất cô không cần phải chú ý ghi nhớ người nào là người nào, cũng không cần suy nghĩ địa vị gia thế cũng như quan hệ sâu xa của người ta, rồi lại tính toán phải làm quen như thế nào.
[Hiếm thấy khi nào Streamer xem say mê như thế, mấy cô gái này nhảy đẹp lắm hả?]
Khương Bồng Cơ liếc nhìn bình luận trong livestream. Nội dung bình luận của đám khán giả chủ yếu tập trung vào vóc dáng, khuôn mặt và làn da của vũ nương... Còn về điệu múa, bọn họ đều cho rằng múa quá chậm, cảm giác giống mấy ông bà già múa Thái Cực Quyền ở công viên và còn chẳng đẹp bằng mấy bài múa quảng trường của người ta nữa.
Tuy cô không biết Thái Cực Quyền với múa quảng trường là cái quỷ gì, nhưng xem ý thì có lẽ cũng chẳng hay ho gì.
“Người nhẹ xoay lắc tay áo, mày nhăn ẩn đóa hoa...” Phong Cẩn nhìn ngắm những vũ nữ với điệu múa mê hoặc không dời được mắt, cậu vỗ tay cười nói: “Eo như cành liễu, giọng như họa mi, cần thưởng thức kỹ lưỡng, Lan Đình chớ nôn nóng, phải bình tĩnh mới được.”
Khương bồng Cơ nhìn Phong Cẩn đang xem mê đắm, lại nhìn những vũ nữ, rồi quay sang đám khán giả đang miệt mài bình luận.
Cô lập tức cảm thấy thẩm mỹ của cô và đám khán giả livestream đúng là ở cùng một thế giới, còn tên Phong Cẩn kia đã sang hẳn một thế giới khác.
“Múa thì cũng đẹp đấy, nhưng ta lại thích thể loại sexy, da trắng mặt xinh chân dài ngực bự mông to....”
Câu này lập tức được đám khán giả nhất trí ủng hộ nhiệt tình.
[Đùi Gà Hương Cam]: Tui là tui thích Streamer thẳng tính, có gì nói đó như vậy á.
[Bi Bi Đi Đây]: Thật ra tui cũng thích ngắm những em có thân hình bốc lửa, xem livestream cũng chỉ follow mấy em Streamer sexy, không bốc thì không xem. Bác Streamer là người duy nhất quyến rũ em bằng cái bên trong chứ không phải vì trái hồ lô, bác đặc biệt nhất đấy.
[Chú Dẫn Cháu Đi Xem Cá Vàng]: Thím phía trên đi đường thượng lộ bình an nhá, *thắp nến cầu bình an*.
Những thiên thần nhỏ phòng livestream rất hợp ý với Khương Bồng Cơ, nhưng cái tên thiếu niên viễn cổ chính thống Phong Cẩn này lại không thoáng như vậy.
Khuôn mặt trắng như tuyết dần đỏ như gấc, rất rõ ràng cậu chàng xấu hổ rồi.
“Dung tục!”
Chà chà, xấu hổ rồi kìa.
Khương Bồng Cơ hiểu, một thiếu niên tầm tuổi như Phong Cẩn miệng thì cứ im im không nói nhưng trong lòng tất nhiên là thích mấy chị gái dáng người lồi lõm.
Cô cười lạnh nói: “Hoài Du nói vậy là lừa mình dối người rồi, ta dung tục chỗ nào? Không thích con gái mềm mại chẳng lẽ sau này cậu muốn ôm một tên có cùng số đo ba vòng với cậu đi ngủ hả? Trước còn nói không hứng thú với đồng tính, giờ lòi đuôi cáo ra rồi nhé.”
Phong Cẩn cũng được coi là người biết ăn nói, nhưng tú tài gặp phải nhà binh thì cũng bất lực.
Khương Bồng Cơ rõ ràng đang xuyên tạc lời cậu nói, thiếu niên Phong Cẩn tuổi gì mà đòi làm đối thủ của cô?
Trong lòng lửa giận bốc lên, Phong Cẩn nghiến răng nói: “Lan Đình dám để Liễu Quận thủ nghe thấy lời như thế sao?”
Khương Bồng Cơ thờ ơ phản kích: “Hoài Du phải chăng đã quên người cùng ta đi lầu xanh lần trước?”
Phong Cẩn nghẹn lời.
Sao có thể quên được, là Liễu Xa - lão cha của Khương Bồng Cơ chứ ai... Ôi... được rồi, cậu chịu thua...
Mà không đúng!
Phong Cẩn bỗng nhớ ra người ngồi bên cạnh cậu là nữ, chứ không phải là nam.
Nhớ tới việc này, vẻ mặt cậu ta liền thay đổi, nói thô tục một chút thì chính là vẻ mặt khi bị táo bón.
Liễu Quận thủ, con gái nhà ông ngang ngạnh như vậy, sao ông còn không qua đây dạy dỗ hả?
Liễu Xa bày tỏ: Ta cũng đâu làm được gì, ta cũng rất tuyệt vọng đây, đừng nói con gái nhà mình đi dạo lầu xanh, dù là đi dạo quán tiểu quan ông cũng phải phụng bồi.
Khương Bồng Cơ nhìn vẻ mặt “hết muốn sống” của Phong Cẩn mà cười như được mùa.
Thời viễn cổ cái gì cũng chán, nhưng có một điều cần phải thừa nhận, đa phần người dân đều khá là bảo thủ. Giống như thiếu niên Phong Cẩn trước mặt, dù có làm dáng nghiêm trang cỡ nào thì bản chất vẫn chỉ là một thiếu niên non choẹt, cô chỉ cần mặt dày, làm ra vẻ “thích thì nhào vô”, Phong Cẩn đành phải bó tay với cô.
Người có ba chuyện trọng đại, Phong Cẩn uống không ít rượu, sắc mặt hơi lúng túng, bèn gọi một cung nữ bên cạnh dẫn đường đi vệ sinh. Khương Bồng Cơ thấy cậu chàng rời đi bèn nhẹ nhàng nhướn mày rồi cũng lặng lẽ đứng dậy.
Cô cũng hơi tò mò đối với biệt uyển hoàng gia thời viễn cổ.
Là một Streamer tiêu chuẩn, đương nhiên cô cũng phải đáp ứng nhu cầu của những thiên thần nhỏ xem livestream chứ?
Khương Bồng Cơ học cách chối từ văn nhã của Phong Cẩn mà thành công dụ được một cung nữ dẫn cô rời khỏi bữa tiệc.
[Đùi Gà Hương Cam]: Bác Streamer ơi, bé chỉ muốn tham quan biệt uyển hoàng gia chút thôi, không phải muốn đi xem phòng vệ sinh đâu. Nhưng nếu bác muốn livestream cảnh đi vệ sinh thì bé cũng không ý kiến gì đâu....
Khương Bồng Cơ nhìn thấy bình luận này mà khóe miệng co quắp lại. Cô không ngờ đám khán giả livestream thời cận viễn cổ lại có khẩu vị nặng đến thế.
“Không biết vị nữ lang này có biết những lang quân tham gia kỳ đánh giá ở nơi nào chăng? Ta có mấy người bạn tốt đều tham gia đợt thi này. Nhẩm tính thời gian thì kỳ thi có lẽ đã bắt đầu một lúc rồi, nhưng trong lòng ta vẫn có chút bất an, không biết nữ lang có thể dẫn đường giúp ta được không?”
Cung nữ mỉm cười đáp: “Lang quân gọi nô như thế nô thực không dám nhận. Biệt uyển quy củ sâm nghiêm, mỗi người có quy định riêng về đường đi. Nô thân phận thấp kém không có tư cách đến gần nơi đó, nếu lang quân muốn đi nô có thể chỉ đường, đi xuyên qua vườn hoa là có thể nhìn thấy rồi.”
“Vậy làm phiền nữ lang.”
Biệt uyển hoàng gia tất nhiên không thể lấy cái vườn hoa nhỏ ở Liễu phủ tới so sánh. Trong biệt uyển trồng đầy kỳ hoa dị thảo, tuy cuối thu có chút tiêu điều, nhưng hoa cỏ trong vườn vẫn đua nhau khoe sắc, khiến cảnh thu bớt đìu hiu.
Nghe nói ngự hoa viên trong cung Thượng Dương còn lớn gấp mấy lần khu vườn này. Ngày thường chỉ có hoàng đế, phi tần và các hoàng tử, công chúa mới có thể thưởng thức, những người khác không thể tới gần.
Kể cả biệt uyển hoàng gia này, nếu không phải ngày lễ đặc biệt thì những sĩ tộc chưa có công danh trên người như Khương Bồng Cơ cũng không có tư cách tiến vào, chứ đừng nói là tùy ý đi lại thưởng thức cảnh muôn hoa khoe sắc này.
“Ừm a... điện hạ a... nhẹ, nhẹ thôi... a!”
Khương Bồng Cơ tìm một hòn giả sơn yên tĩnh nằm nghỉ một lát.
Phòng livestream có một khán giả học sinh vật bày tỏ rằng rất thích thú với cây cỏ lạ trong vườn, mong Khương Bồng Cơ có thể dừng lại ở ngự hoa viên một lát để người đó được quan sát và nếu có thể phóng đại để cậu ta quan sát kỹ hơn thì càng tốt.
Cô ngẫm lại giờ cũng rảnh rang không có chuyện gì làm, bèn chiều theo ý khán giả nọ.
Chỉ là cô vừa mới nhắm mắt ở hòn giả sơn một lát, bên dưới liền truyền tới tiếng thở gấp ngày càng hỗn loạn của một đôi nam nữ.
“A... a... ưm!”
Khương Bồng Cơ thộn mặt ra.
Đám khán giả xem livestream còn phản ứng trực tiếp hơn, lập tức bùng nổ lên!
Định mệnh! Theo cái kênh livestream này hơn nửa năm, cuối cùng đã có cảnh H rồi!