“Trận tuyết này còn kéo dài một hai ngày nữa.” Phong Cẩn lắc đầu nói: “Thượng Kinh trước giờ vẫn vậy, tuyết rơi mỗi năm một sớm hơn.”
Khương Bồng Cơ nhìn những nóc nhà phủ tuyết trắng xóa ở phía xa, hàng lông mày của cô cau lại thật chặt như đang lo lắng điều gì đó.
Đến hôm diễn ra Quỳnh Lâm Yến, trận tuyết lớn này vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, cả Thượng Kinh được bao phủ bằng một màu trắng xóa.
Nhưng thời tiết lạnh giá không ngăn được sự náo nhiệt của Quỳnh Lâm Yến.
Trong bữa tiệc linh đình, các vũ nương thân hình uyển chuyển mặc những bộ voan mỏng trong suốt nhảy múa giữa trời tuyết, trông giống như tiên nữ chốn thiên cung bất kỳ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay lên vậy. Khương Bồng Cơ nhìn thấy bọn họ để chân trần, lòng bàn chân lạnh đến mức đỏ lên rồi tím tái, liền lập tức mất hứng.
Cô thì khó chịu nhưng những sĩ tử khác lại say sưa ngắm nhìn.
“Cái vị Uyên Kính tiên sinh này siêu thật, học sinh ông ta dạy ra có đến hai người chiếm vị trí trong tam giáp. Nghe người ta nói, một học trò nữa của Uyên Kính tiên sinh tên Lữ Trưng vì là con trai của thợ săn, xuất thân nghèo khó chứ không thì có lẽ cũng đã chiếm một vị trí trong tam giáp rồi… Thế thì quả là đáng sợ.”
“Nghe nói Uyên Kính tiên sinh còn một vị học trò nữa, tại sao không thấy đâu?”
“Huynh nói Vệ Tử Hiếu phải không? Nghe đâu trong kỳ đánh giá có kẻ xúc phạm anh ta, anh ta tức giận đánh người rồi bỏ đi…”
“Thật đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì? Động thủ đánh người, thứ lỗ mãng như vậy đâu giống một văn nhân? Có mà là một gã vũ phu.”
Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí của mình, xung quanh cô toàn là sĩ tử quý tộc có thân phận không kém cô là mấy, tên nào cũng rất lắm mồm.
Có kẻ ỷ vào trong nhà có tiền, vung tiền mua quan chức, có người chỉ dựa vào cha mẹ mới có tư cách đến đây góp vui.
Ừm, Khương Bồng Cơ chính là người thuộc vế sau.
Lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, Khương Bồng Cơ lấy cớ dễ say mà âm thầm rời khỏi Quỳnh Lâm Yến.
Từ Kha lái xe ngựa đợi bên ngoài, thấy Khương Bồng Cơ quấn một chiếc áo khoác nhung trắng dày nặng đi đến. Nhìn từ xa trông cô giống một quả cầu trắng trắng tròn tròn đang di động, cậu nín cười, vội vàng xuống xe, sắp bậc thang bước lên.
Thực ra cậu không phải người đánh xe, hôm nay đến đây chỉ là muốn đứng ngoài xem xem nơi tổ chức Quỳnh Lâm Yến ra sao mà thôi.
Đệ tử hàn môn vẫn có cơ hội được vào nơi này, còn cả đời Từ Kha nếu như không có cơ hội nào khác thì vĩnh viễn cũng không có tư cách bước vào nơi đây.
Khương Bồng Cơ biết suy nghĩ của Từ Kha nên cũng không ngăn cản.
“Thời tiết này lạnh nhanh thật đấy, ngươi ra ngoài cũng nên mặc thêm áo vào. Bảo ngươi đợi trong xe thế mà cứ ra ngoài ngồi, đúng là tự chịu khổ. Này, cầm lấy cái lò sưởi tay cho ấm, không ngươi lại nói xấu sau lưng, là ta ngược đãi ngươi…”
Từ Kha nhận lấy cái lò sưởi tay tinh xảo, cái lò nhỏ xinh xắn bọc một lớp vải dày, cầm trong tay không bị bỏng, có cảm giác như thể đồ dùng của một tiểu cô nương.
“Lang quân nói oan cho Kha rồi, Kha nói xấu lang quân bao giờ? Mà dù có đi chăng nữa thì cũng là nói ngay trước mặt mà.”
Từ Kha không dám khiêu khích cặp mắt của Khương Bồng Cơ. Dù cậu có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng không giấu nổi cô, thế nên thay vì giấu giấu giếm giếm rồi bị chế giễu thì không bằng cứ thoải mái mà nói ra.
“Lắm miệng.” Khương Bồng Cơ cười nói.
Đúng lúc đang định bước lên xe ngựa, cô thoáng liếc thấy Vệ Từ mặc nho sam màu xanh đen che ô đứng trong tuyết.
Bước chân cô khựng lại, cô quay sang nói với Từ Kha: “Ngươi ôm lò sưởi tránh tạm trong xe một lúc đã, ta có chút chuyện cần làm.”
Từ Kha nghe vậy liền kinh ngạc, bất giác liếc mắt về phía Vệ Từ.
Là một người “cuồng âm thanh” ngầm, Từ Kha khó mà quên được những người có giọng nói đặc biệt. Huống chi, ngoại trừ có một giọng nói khiến người khác rung động ra thì Vệ Từ cũng được coi như một người có vẻ đẹp phi giới tính.
Khương Bồng Cơ bước lên phía trước, nói đùa một câu: “Tử Hiếu đứng đây đợi ta à?”
Vệ Từ không hề quá khích như trước kia mà chỉ bình thản nói: “Từ cũng như vị quản sự thu chi kia của tiểu lang quân, đứng đây đợi không mà thôi. Về phần đợi ai, thì còn phải xem người đến là ai. Nếu tiểu lang quân cảm thấy rằng Từ đang đợi cậu thì cũng không sao.”
Châm chọc cô tự kỷ à?
Khương Bồng Cơ trầm mặt, ánh mắt cô nhìn Vệ Từ hiện lên cả sự đánh giá lẫn thăm dò.
Vệ Từ cũng không trốn tránh, anh cụp mắt xuống, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh bình thản, không còn trống rỗng như trước kia.
Thế rồi chiếc ô trong tay anh hơi nghiêng về phía trước, che cho Khương Bồng Cơ.
“Gió lớn tuyết lớn, tiểu lang quân mau về đi.”
“Bài văn hôm đó là do đích thân huynh viết?”
Khương Bồng Cơ nghiêm túc hỏi Vệ Từ, giọng nói có phần không khách khí.
Vệ Từ bình tĩnh cười rồi hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ tiểu lang quân cho rằng lệnh tôn tiết lộ đề, để Từ có cơ hội tìm người khác viết thay?”
Khương Bồng Cơ im lặng, cũng không phải là cô hoài nghi Vệ Từ tìm người viết thay mà là cô cảm thấy tư tưởng của Vệ Từ có sự khác biệt rất lớn so với văn nhân thời đại này. Nếu như tất cả mọi người trong thiên hạ đều được đi học vậy thì ai sẽ cày cấy? Có nhiều người đọc sách cũng đồng nghĩa với có thêm nhiều người phân chia cái bánh lợi ích, đám sĩ tộc đang độc quyền tri thức hiện giờ sao có thể cam chịu? Đừng quên, bản thân Vệ Từ cũng xuất thân từ thế gia.
Cho dù là Vệ thị Lang Nha đã suy tàn, nhưng cha ông bọn họ cũng đã từng một thời hiển hách.
Sĩ tộc bản chất kiêu ngạo, luôn khoe khoang huyết thống của mình hơn người, sinh ra đã cao quý.
Chỉ có hai trường hợp, hoặc là tầm mắt của Vệ Từ quả đúng là cao xa như thế, hoặc là anh ta chỉ là một thanh niên chưa hết tuổi dậy thì, vẫn còn bốc đồng.
Mà Khương Bồng Cơ nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Vệ Từ không phải là loại thứ hai.
“Mồm miệng cũng sắc bén lắm.” Cô cười giả tạo: “Xem ra, huynh đã biết cách giữ bình tĩnh trước mặt ta rồi đấy.”
Giọng nói của Vệ Từ có vẻ thoải mái hơn: “Ngã một lần khôn ra một chút, Tử Hiếu tuy rằng không dám so bì với đám Hữu Mặc nhưng cũng không phải hạng người ngu dốt, đương nhiên sẽ không vấp ngã hai lần ở cùng một nơi. Nếu như tiểu lang quân vẫn muốn thăm dò thêm, thì e rằng phải thất vọng rồi.”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn anh, dài giọng ồ một tiếng, cố nhịn cười nói: “Huynh nên cảm thấy may mắn vì ở đây có nhiều người nhiều xe.”
Vệ Từ nhướng mày hỏi: “Có ý gì?”
“Tử Hiếu sắc nước hương trời, trang phục hôm nay lại vô cùng hòa hợp với cảnh tuyết mênh mang, nếu như xung quanh không có ai…”
Khương Bồng Cơ không nói hết câu mà lại nhướng mày nhìn Vệ Từ, quăng cho anh ám hiệu ngả ngớn đầy mờ ám.
Vệ Từ siết chặt cán dù, vẻ mặt nghiêm lại, rồi đột ngột dựng thẳng ô lên.
Đi mà ăn tuyết này!
Khương Bồng Cơ bật cười rũ rượi, phản ứng của Vệ Từ thực thú vị.
Giống hệt một nhóc mèo kiêu ngạo.
Không biết có phải là vô ý không, Khương Bồng Cơ nhìn cảnh tuyết mênh mang bỗng nhiên bật ra một câu.
“Sau buổi Quỳnh Lâm Yến hôm nay, phụ thân ta sẽ dâng tấu từ chức.”
Vệ Từ kinh ngạc: “Lệnh tôn hiện mới qua tuổi ba mươi, sao lại muốn đệ tấu từ quan?”
“Huynh đoán thử xem?”
Vệ Từ nhìn cô gái nhỏ nhắn chưa cao đến ngực mình, rồi hạ thấp giọng trả lời: “Nếu như tiểu lang quân không nhúng tay, lệnh tôn có lẽ có thể về hưu an nhàn được. Giờ thế cục của Đông Khánh càng lúc càng gay go, ngày diệt vong của Nam Thịnh cũng chính là lúc thiên hạ đại loạn, từ quan về hưu cũng coi là một cách hay để tránh thế cục hỗn loạn này. Nhưng nếu tiểu lang quân nhúng tay vào thì tấu sớ này e rằng cũng chỉ là một chiêu lấy lùi làm tiến…”
“Lấy lùi làm tiến? Cụm từ này không sai, vậy huynh đoán xem ta tiến bước nào?”
Vệ Từ nhắm mắt, nếu như tất cả không thay đổi thì dã tâm của cái vị trước mặt anh hôm nay sẽ không lớn đến vậy, nhiều lắm cũng chỉ cầm đầu một đám thổ phỉ làm mưa làm gió ở Đông Khánh thôi. Nhưng bây giờ Vệ Từ cảm thấy, so với trước kia, cô của hiện tại đã muốn nhắm thẳng vào đế vị sớm hơn không biết bao nhiêu năm.
Nếu đúng là như thế… anh nhắm mắt nghĩ, bình tĩnh bật ra hai chữ.
“Sùng Châu.”
Cầu phú quý trong nguy hiểm, cho dù là cô của ngày xưa hay cô của bây giờ, Vệ Từ đều không thể yêu cầu đối phương yên ổn một chỗ được.