Hàn Úc thuộc kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, Vệ Từ chỉ hơi kích một chút là cậu ta đã nhảy dựng lên.
Có điều, lần này Vệ Từ không tiếp tục bắt nạt Hàn Úc nữa, anh thở dài nói: “Hiện giờ Quan Gia dung túng cho hoạn quan mua quan bán tước, coi như mình không nghe thấy không nhìn thấy. Về phía ngoại thích thì một người làm quan cả họ được nhờ. Rõ ràng Quan Gia đang muốn nâng đỡ thế lực của cả hai bên để đối đầu với các thế gia sĩ tộc. Phong Nhân đệ tấu xin từ quan là vì hai nguyên nhân, một là vì bất bình cho con trai thứ Phong Cẩn, hai là do ông ấy đã nhìn ra, Đông Khánh hiện giờ đã vô phương cứu chữa rồi.”
Trình Tĩnh tiếp lời: “Tính cách của Văn Bân còn phải tôi luyện nhiều. Bây giờ đã tức đến thế này thì về sau làm thế nào?”
Chuyện Phong Nhân từ quan đã trở thành một tín hiệu, những thế gia có tầm nhìn xa khác đều lục tục rút lui, hoặc lạnh lùng bàng quan.
Các chức quan để trống đương nhiên sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon cho đám hoạn quan và ngoại thích.
Cho dù là bên nào thắng thì những kẻ mà bọn chúng xếp vào phần lớn đều là hạng người bất chính, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.
Đến mức đó mà còn cứu được cái triều đình này thì chắc là tổ tiên tám đời tích phúc.
Hàn Úc dẩu môi, hai người trước mặt kẻ xướng người họa lại càng làm nổi bật sự xốc nổi của cậu.
“Thiếu Âm, huynh không có gì muốn nói sao?” Hàn Úc quay sang Lữ Trưng tìm viện binh.
Lữ Trưng cười giễu: “Ta bình sinh không chí lớn, ăn no mặc ấm, có nhà ở là được. Dù to hay nhỏ thì cũng là chức quan, sống cuộc sống của mình, quan tâm chăm sóc đến bách tính nơi mình cai quản là xong. Còn những cái khác, ta lực bất tòng tâm, để những người có bản lĩnh khác lo đi.”
Hàn Úc tức đến mức ngã ngửa.
Đây đâu phải là viện binh, có mà là đồng đội heo ấy.
Trình Trĩnh nói: “Văn Bân cũng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, nên làm cái gì thì làm cái ấy. Thế cục hiện giờ quả thực không phải là lúc thích hợp để vào triều làm quan.”
Hàn Úc ấm ức nói: “Ba người các huynh rốt cuộc đang khuyên ta hay là đang thành tâm chọc tức ta đấy?”
Vệ Từ tinh nghịch nháy mắt: “Từ cũng đâu có nói là đang khuyên giải Văn Bân đâu?”
Hàn Úc cạn lời.
Hít le, không chơi với huynh nữa!
***
Theo như lệ cũ trước đây, những sĩ tử có biểu hiện xuất sắc trong kỳ đánh giá sẽ được bổ nhiệm đến các nơi nhậm chức trong vòng nửa tháng.
Còn về phần sắp xếp các sĩ tử như thế nào thì thông thường sẽ xem xét cả năng lực và gia thế của bọn họ.
Cho dù là chức quan nhỏ, nhưng rất thử thách người nhậm chức, cũng dễ tích lũy kinh nghiệm.
Nơi xa xôi thì chức quan cao hơn, nơi phồn vinh thì chức quan thấp hơn.
Nếu như gia tộc “chuẩn bị” chu đáo, thì chức quan và địa phương nhậm chức cũng có thể được xem xét thay đổi.
Chẳng qua hiện giờ là lúc triều đình rối ren, không ít quan viên đều ăn ý mà “quên mất” chuyện này, hoàng đế lại càng chẳng nhắc đến lấy một câu.
Đoàn người của Uyên Kính tiên sinh ở lại Thượng Kinh tầm nửa tháng, không ít học sinh đều cảm thấy thấp thỏm, sợ có biến cố xảy ra.
Mấy người Vệ Từ vẫn rất bình thản, hằng ngày nếu không đọc sách luyện chữ thì đánh vài ván cờ với đồng môn, ngâm thơ đối câu để giết thời gian.
Lữ Trưng đang ngồi bên cạnh bàn cờ xem Vệ Từ xử Hàn Úc, đột nhiên thốt ra một câu.
“Đã qua nửa tháng rồi, giờ mà không quay về thì e là năm nay phải ăn tết ở Thượng Kinh mất.”
Hàn Úc nhìn bàn cờ mà đau cả đầu: “Thư bổ nhiệm của triều đình vẫn chưa có, đi lúc này cũng không tiện.”
Vệ Từ cười to đặt quân cờ xuống, dồn Hàn Úc vào chỗ chết.
“Có lẽ thư bổ nhiệm không đưa xuống đâu.”
“Sao huynh lại nói thế?” Hàn Úc hỏi.
Vệ Từ chọc ngoáy: “Đại khái là vì mấy chức quan trống bán hết mất rồi.”
Chuyện bán hết chức quan đương nhiên là không thể nào. Chẳng qua là triều đình vẫn đang bận chuẩn bị hôn lễ cho công chúa Bắc Cương An Y Na và Nhị hoàng tử, Đông Khánh còn đang muốn cãi lộn với Bắc Cương.
Kẻ nào cũng đỏ mắt muốn vớt được chút lợi cho mình, ai còn hơi sức quan tâm đến đám sĩ tử nữa?
Nếu nhắc đến chuyện đang xôn xao mấy ngày hôm nay, thì ngoài chuyện Phong Nhân ra chính là chuyện Quận thủ quận Hứa Liễu Xa cũng xin về hưu.
Hoàng đế vui như mở cờ trong bụng mà thu hồi chức vị Trung Thư Lệnh của Phong Nhân, thoắt cái đã đề bạt tâm phúc của mình lên thay. Ông ta cũng định áp dụng y hệt với Liễu Xa, nhưng khi Liễu Xa vừa mới dâng tấu trên triều đường, ngay lập tức đã có người đứng ra nói một tràng. Trình bày mấy năm nay Liễu Xa vất vả khổ cực như thế nào, dưới sự thống trị của ông quận Hứa trở từ một hơi hoang vu không người trở thành một quận lớn chuyên sản xuất lương thực, làm giảm tình trạng thiếu lương thực của hai châu lân cận ra sao. Còn nói Liễu Xa chính là công thần của xã tắc, ông còn trẻ như thế vậy mà đã từ quan về hưu thì đúng là tổn thất lớn của Đông Khánh.
Quan viên nọ nói dõng dạc hùng hồn khiến cho hoàng đế cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đồng ý cho Liễu Xa từ quan nữa.
“Vậy thì chư vị ái khanh có đề nghị nào khác không?”
Tuy hoàng đế đã chẳng còn thể diện để mà mất nữa, nhưng ông ta vẫn thích che đậy, không muốn ầm ĩ trên buổi triều.
Liễu Xa nhân cơ hội trình bày lại ý định từ quan về hưu một lần nữa, lại có quan viên nhảy ra phản đối. Nếu hoàng đế đồng ý thì chẳng phải người trong thiên hạ sẽ cho rằng hoàng đế thèm muốn sự giàu có của quận Hứa nên mới qua cầu rút ván, nhân cơ hội này cướp lấy thành quả của người khác hay sao?
Liễu Xa chính là một cục gạch, chỗ nào hở thì vác ông ta vá vào chỗ đó.
Sau một hồi tranh luận kịch liệt, có người đột nhiên nhắc đến Sùng Châu vẫn còn thiếu một vị Châu mục.
Châu mục to hơn Quận thủ, Châu mục quản lý cả một châu, còn Quận thủ chỉ quản lý một quận nho nhỏ.
Mọi người đều quên mất rằng Sùng Châu chỉ có hai quận Thượng Ngu và Trường Hà. Quận Thượng Ngu có tổng cộng sáu thành, trong đó có ba thành vẫn còn nằm trong tay Bắc Cương, tổng diện tích châu này nhỏ nhất trong các châu của Đông Khánh, phía Bắc còn giáp với Bắc Cương, ai mà biết được nhậm chức được bao lâu thì ngỏm?
Tuy quận Hứa chỉ là một quận, nhưng diện tích lại ngang với một châu, càng đừng nói bây giờ nó được Liễu Xa cai quản ngăn nắp giàu có vô cùng.
Hoàng đế Đông Khánh so đo đong đếm một lát rồi quả quyết vỗ bàn, giả tạo bày tỏ sự coi trọng với Liễu Xa rồi lại nói, giờ thiên hạ đang rối ren, nếu như Liễu Xa nghỉ hưu ngay lúc này thì đúng là một tổn thất lớn cho Đông Khánh, là sự tiếc nuối của trăm họ, rồi lập tức quăng cái chức Châu mục Sùng Châu cho Liễu Xa.
Liễu Xa ngoài mặt thì tỏ ra không cam lòng mà đồng ý, trong bụng lại âm thầm thở phào.
Ông có đồng đội mạnh mà kẻ địch thì ngu như heo. Độ khó quá thấp, chẳng có cảm giác thách thức gì cả.
Liễu Xa đội cái chức Châu mục Sùng Châu nóng hổi mới ra lò, lạnh mặt không thèm để ý đến ai, hạ triều về nhà.
“Cái thứ không biết tốt xấu, từ Quận thủ thăng lên Châu mục, hắn ta lại xị cái mặt ra…”
“Chậc, ai mà chả biết quận Hứa bây giờ là cái bánh ngon, một quận nuôi được cả hai châu, nhìn đã thấy bao nhiêu lương thực rồi. Liễu Xa này căn bản không muốn về hưu, chỉ giả vờ giả vịt tí để mong tiếp tục ở lại quận Hứa thôi, ai mà biết được Quan Gia lại điều ông ta đến Sùng Châu. Sùng Châu là nơi nào chứ? Phía Bắc có bọn Bắc Cương rình rập, nửa đêm ngủ còn không yên ấy…”
“Ồ? Thế chẳng phải là lỗ to rồi?”
“Khôn quá hóa dại ấy mà, ai bảo ông ta ngu ngốc?”
“Không biết vị trí Quận thủ quận Hứa này sẽ về tay ai…”
“Dù sao cũng không thể là hai chúng ta, ông với tôi đứng ngoài xem trò vui là được. Quận Hứa ấy à, ai chẳng muốn cắn một miếng.”
Những tiếng xì xầm khe khẽ xung quanh bay vào tai Liễu Xa, ông vẫn lạnh mặt như cũ.
Sau khi lên xe ngựa, ông mới chợt cười khẽ.
Ai bảo khôn quá hóa dại?
Rất nhanh thôi, tất cả đều sẽ biết, ai mới là kẻ ngu ngốc thật sự.
Xe ngựa dừng lại, Liễu Xa vừa xuống xe, một thuộc hạ tâm phúc đã chạy đến báo cáo.
“Lão gia, đã tìm được người lang quân muốn tìm rồi ạ.”
Liễu Xa ngẩn người ra một lát, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.
“Tìm được rồi?”
“Vâng ạ, vẻ ngoài giống nhau đến bảy phần ấy ạ!”
Thuộc hạ giơ ngón tay làm thành số bảy.
Trái tim Liễu Xa đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.