Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 307: Ba năm ở lang nha (7)



Thế nên cô cởi đai lưng, cởi áo ngoài, bên trong vẫn còn hai ba lớp áo.

Khương Bồng Cơ thấy vậy, đứng dậy đi đến trước mắt A Thảo, A Thảo căng thẳng, khó chịu nắm chặt tay.

Tưởng rằng sẽ có thân thể lạ đè lên, vậy mà trong tầm mắt chỉ thấy một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ.

Quả là rất sạch, đến móng tay trơn tròn cũng sáng bóng trong suốt.

Quần áo vừa cởi ra được đôi tay kia mặc lại chỉnh tề, dây lưng bên eo cũng được buộc lại.

“Đem ngươi đến đây không phải để ngươi làm cái này.”

Những lão phịch thủ phòng livestream đang hưng phấn đợi xem cảnh em gái thoát y hiến dâng cũng bình tĩnh lại.

A Thảo không cúi đầu nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên muốn nhìn mặt Khương Bồng Cơ.

Vừa nhìn cô đã ngây ngẩn, tuổi tác còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô.

Công tử quý tộc nhỏ thế này mà cũng đi tìm thú vui sao?

Cô hoang mang ngơ ngác.

“Vậy... tiện nô phải làm gì?” A Thảo hỏi.

“Hưởng phúc.”

Khương Bồng Cơ nhìn kĩ gương mặt A Thảo, theo như tâm phúc của Liễu Xa nói, thiếu nữ này giống vị kia đến bảy phần.

Nếu chịu khó nuôi dưỡng, đợi lớn lên rồi chỉnh sửa lại chút ít thì có lẽ sẽ càng giống hơn, như người kia sống lại vậy.

Bởi vì cái đẹp của con người không phải ở bề ngoài mà là ở nội tâm, cho dù thiếu nữ này rất gầy, vẻ mặt mệt mỏi khó mà che giấu nhưng vẫn có sức hút.

“Hưởng... phúc?”

“Đúng vậy, sống như là một công chúa.”

Công chúa?

A Thảo kinh ngạc trợn mắt, là con gái của hoàng đế - công chúa chỉ tay năm ngón sao?

“Thật là một gương mặt đẹp, nó sẽ khiến cuộc sống nửa đời sau của ngươi tỏa sáng.”

Khương Bồng Cơ thẳng thắn khen ngợi.

Mặc dù tóc của A Thảo giờ đã thành tóc muối tiêu, cơ thể thì gầy gò, dung nhan tiều tụy nhưng vẫn có một vẻ đẹp riêng.

Lúc này A Thảo cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt thay đổi, hơi suy tư.

Trên đời này không có cái bánh nào ăn mà không phải trả tiền, chuyện tốt như thế đâu đến lượt cô chứ?

Nếu cô là người tốt số như thế thì lúc bảy tám tuổi đâu dễ dàng bị mấy tên du côn, lưu manh thay nhau cưỡng hiếp, sống dở chết dở bò về nhà. Cô oan ức như thế mà còn bị mẹ ruột dùng gậy đánh, mắng chửi cô không đứng đắn, sinh ra đã là đứa bán thân thấp hèn...

Trước đây khổ như thế, bây giờ sao lại có chuyện tốt đến với mình chứ?

“Ta sẽ khiến ngươi sống còn thoải mái hơn cả công chúa.”

Khương Bồng Cơ ngồi trước mặt A Thảo, cô không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn phản ứng của đối phương.

“Vậy thì, vậy thì... tiện nô phải làm gì để có thể sống... tốt hơn cả công chúa điện hạ?”

A Thảo thầm siết chặt tay áo, đối mặt với Khương Bồng Cơ, cô luôn không khống chế được sự căng thẳng, sợ hãi.

Khương Bồng Cơ cười, thiếu nữ trước mặt này xuất thân thấp kém nhưng rất có đầu óc, là tài năng đáng được bồi dưỡng.

“Trung thành cống hiến cho ta, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa thì ngươi cũng phải vì ta mà vượt qua. Ngươi bán mạng cho ta, ta khiến ngươi sống cuộc sống của kẻ bề trên. Trao đổi công bằng, trên đời này không có thứ gì không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng. Ta biết cuộc sống lúc trước của ngươi như thế nào, nói một câu là địa ngục nhân gian cũng không quá. Chẳng nhẽ ngươi cam tâm như thế, cả đời bị coi như hàng hóa, vứt mấy đồng tiền là có thể tùy ý khi nhục?”

Trong lòng A Thảo chấn động, trước mắt hiện ra vô số khuôn mặt khiến người nôn mửa, từ bọn lưu manh mười hai mười ba đến những lão già năm mươi sáu mươi.

Cô không khỏi tự hỏi bản thân, người này nói mình có giá trị, lẽ nào cô không nắm giữ mà tiếp tục sống những ngày người người phỉ nhổ?

Cô đã không muốn sống tiếp những ngày phải nghênh tiếp đủ loại người nữa, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn cũng chết dưới thân đàn ông.

Năm nay cô mới mười bốn tuổi nhưng đã nhìn thấy dấu hiệu tuổi già. Mẹ cô coi trọng mấy ả gái mại dâm tươi mới kia hơn, mỗi ngày tiếp khách cũng có quy định số lượng. Chỉ riêng cô, cứ có người đưa tiền là phải cởi đồ phục vụ... Dựa vào cái gì chứ?

Làm cái ngành ngày, ăn nhau ở tuổi tác. Cô mười bốn rồi, làm bao năm như thế, bông hoa mềm mại cũng bị hủy hoại mất rồi.

A Thảo bất giác nghĩ đến mấy cô nương mười một tuổi mẹ cô mới mua kia, bên tai vang vọng thanh âm của đối phương, cô không kìm được run rẩy.

Cắn chặt răng, hai tay A Thảo nắm chặt tay áo của Khương Bồng Cơ, cô khóc nức nở cầu xin: “Nô không cam tâm, đừng đưa nô trở về.”

“Vậy thì bán mạng cho ta.”

Giọng nói của Khương Bồng Cơ hoàn toàn bình thản, như chỉ là thông báo một việc nào đó.

“Vâng!”

Người xem phòng livestream tỏ vẻ, tam quan của bọn họ lại bị Streamer phá tan lần nữa rồi.

Đây là livestream cách mua người sao?

[Bánh Kem Sô Cô La]: Đơ luôn, bọn buôn người cũng không bá đạo như Streamer.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi hơi hơi hiểu rồi, Streamer đang muốn chơi trò mỹ nhân kế phải không?

[Kẹo Nuga]: Mỹ nhân kế? Người ta mỹ nhân kế đều là tự nguyện, Streamer là lừa gạt dụ dỗ cộng thêm đe dọa à?

[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Vừa nhìn đã biết mấy người không xem kỹ livestream. Lời vừa rồi của Streamer lộ ra một thông tin rất rõ ràng, vị cô nương này trước đây có thể phải sống cuộc sống không giống người, không nhìn trên cổ cô ta đều là dấu vết xanh tím sao? Streamer muốn lợi dụng cô ta thực hiện mỹ nhân kế, bán nhan sắc, cô nàng này cũng tiện thể thoát khỏi cuộc sống địa ngục tìm đường sống, sống ngày tháng tốt đẹp, xem như trao đổi công bằng mà thôi.

Ngay cả như thế, vẫn có người xem livestream không thể chấp nhận.

Vị Streamer Khương Bồng Cơ này quả thực đang thách thức tam quan của bọn họ.

Thế mà, tam quan một số khán giả còn lệch lạc hơn cả Khương Bồng Cơ.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Streamer à, cô ngay thẳng như này là không được nhé. Người có thể bị lợi ích cám dỗ thì ai biết được cô ta có bị cái lợi lớn hơn hấp dẫn không? Cô nên đánh vào tình cảm, lấy lí lẽ mà nói, mấy cô nàng nhỏ tuổi đều dễ xúc động, dễ lừa, tôi tin cô làm được ngay.

[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Ừm, mặc dù bác lầu trên hơi bị máu lạnh song quả thực phải cẩn trọng một chút, không sai.

Người xem phòng livestream: “...”

Theo như tính cách của Khương Bồng Cơ, làm sao cô có thể không cân nhắc những điều này chứ?

A Thảo là người thế nào, cô nhìn ra được.

Ít nhất cũng phải hai năm nữa Liễu Xa mới gả thứ nữ cho Vu Mã Quân.

Hai năm này đủ để xem A Thảo có thể trải qua thử thách, trở thành quân cờ có giá trị hay không?

Hơn nữa, Khương Bồng Cơ cũng không cần A Thảo đi làm việc nguy hiềm gì.

Cô ta chỉ cần nuôi dưỡng bản thân trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp, tránh được âm mưu quỷ kế, sống ngày tháng biếng nhác, thoải mái là được.

Chỉ dựa vào khuôn mặt này, cô ta nhất định sẽ được người nâng lên trời.

“Tên A Thảo này không hay, đổi tên khác.” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nghĩ rồi nói, “Gọi là Tuệ Quân đi.”

A Thảo không biết Tuệ Quân là hai chữ nào nhưng nghe hay hay, đứng đắn, không giống tên cho a hoàn dùng chút nào.

Cô cúi người hành lễ: “Tiện nô cảm tạ lang quân lão gia...”

“Người làm việc cho ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Khương Bồng Cơ hỏi: “Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”

A Thảo, giờ là Tuệ Quân nghiêm túc suy nghĩ, sợ hãi hỏi: “Việc muốn làm nhất... Bất kể việc gì sao?”

“Đủ khả năng thì nhất định sẽ làm cho ngươi.”

Tuệ Quân cắn môi, sắc mặt trắng bệch nhưng vô cùng kiên định: “Tiện nô muốn giết vài người, bọn chúng đều là người xấu, đáng chết.”

Nếu không phải do mấy tên du côn kia, có lẽ cô cũng không trở thành gái mại dâm... Cho dù cô biết chuyện này không thực tế, bởi vì mẹ cô sớm đã coi trọng khuôn mặt cô, muốn đầu tư kiếm lợi. Thế mà cô lại thất thân, dưới góc nhìn của mẹ cô thì chính là vật không còn giá trị.

Khương Bồng Cơ cười đồng ý: “Được.”