Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 309: Ba năm ở lang nha (9)



Trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi đúng nửa tháng. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, không ít nhà bị tuyết tích tụ đè sập, dân chúng thương vong nhiều không đếm hết. Đã có vài nhà thế gia trong Thượng Kinh mở kho lương, dựng lều phát cháo nhưng đại đa số những nhà giàu có lại vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa phung phí.

Hiện giờ Khương Bồng Cơ đang ở nhờ tại Phong phủ, nghe nói có dựng lều cháo, liền đi theo Phong Cẩn đến phát cháo cho dân chúng.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trước lều phát cháo đã có dân chúng xếp thành mấy hàng dài đứng đợi.

Gương mặt ai nấy đều tiều tụy, quần áo ít ỏi, có một vài người cũng coi như là mặc đầy đủ, nhưng quần áo toàn những miếng vá to to nhỏ nhỏ.

“Trận tuyết này không biết đã làm chết bao nhiêu người…”

Một gã sai vặt đứng trước lều cháo nhìn những hàng người nối dài không thấy đuôi đâu, bèn nhỏ giọng than thở với gã khác bên cạnh, trong giọng nói chứa đầy sự thương hại và đồng cảm.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn hai nồi cháo lớn, nhưng có lẽ số cháo này vẫn không đủ cho dân chúng ăn.

Gã sai vặt nọ bận đến nỗi chân không chạm đất: “… Nói ít thôi, mau làm đi… tính mạng của tiện dân sao có thể so được với tính mạng của quý nhân?”

Dân chúng đờ đẫn xếp hàng xin cháo, Khương Bồng Cơ giúp bọn họ múc cháo hoặc chạy chân chuyển củi nhóm lửa, thư sinh yếu đuối như Phong Cẩn cũng mệt đến mức trán toát mồ hôi.

Xung quanh không có dân chúng ồn ào hoặc chen ngang, khán giả xem livestream cũng im lặng một lúc lâu, bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng, thậm chí có khán giả không kìm được xúc động mà khóc, không dám xem tiếp nữa, cũng không có ai bình luận cười đùa như thường lệ.

[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: … Tuy tôi thường xuyên phàn nàn mùa đông rất lạnh, lạnh run người, phàn nàn rằng phía Nam không có lò sưởi tự nhiên, mùa đông đến quá lạnh… Nhưng thật sự là cuộc sống của chúng ta bây giờ rất hạnh phúc…

[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: Ở đây không có lò sưởi tự nhiên nhưng chúng ta có thể lên mạng mua máy sưởi, có thể bật điều hòa, nếu không sợ lãng phí điện còn có thể ở trong nhà mặc quần áo mùa hè giữa mùa đông… Nhưng điều này ở viễn cổ gần như là bất khả thi, nhà giàu thì có thể mặc nhiều quần áo, đốt than tốt để sưởi, còn dân chúng thì sao?

Đúng vậy, còn dân chúng thì sao?

Rất nhiều người dân không đủ tiền mua quần áo chống lạnh, không được ở trong những căn nhà kín gió, không có tiền mua than sưởi ấm. Đây còn là Thượng Kinh dưới chân thiên tử đấy! Ở đây đã như thế, thì những vùng khác sẽ đến mức nào?

Sau một trận tuyết lớn rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà bị tuyết đè sập, bao nhiêu sinh linh vô tội bị chết rét?

Không có những điều kiện bên ngoài hỗ trợ thì chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của bản thân, không chịu được thì chết rét… Chết rét đấy!

“Hệ thống, có thể dùng điểm tích lũy để đổi lương thực không? Quần áo chống lạnh cũng được…”

Khương Bồng Cơ âm thầm hỏi hệ thống.

“Không được, cấp bậc của Streamer quá thấp, trừ phi cô lựa chọn thăng cấp.”

Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên, khơi dậy sát ý mạnh mẽ chưa bao giờ có trong lòng Khương Bồng Cơ.

Khương Bồng Cơ âm thâm tính toán số điểm tích lũy trong tài khoản của mình rồi hỏi nó: “Thăng cấp là có thể đổi lương thực? Tỉ giá là bao nhiêu?”

Hệ thống trả lời: “Mười nghìn điểm đổi được năm mươi cân lương thực.”

Mười nghìn điểm có thể đổi được năm mươi cân?

Hiện nay Khương Bồng Cơ có hơn một triệu ba trăm nghìn điểm, nếu tính ra thì có thể đổi được rất nhiều lương thực.

Chẳng qua Khương Bồng Cơ không phải là kẻ dễ bị lừa như thế.

Hệ thống trốn tránh không trả lời vấn đề đầu tiên, có lẽ dù có thăng lên cấp ba cũng vẫn không có quyền đổi điểm lấy lương thực.

Không nói đến cái này, từ cấp hai thăng lên cấp ba cần dùng một triệu điểm tích lũy. Nếu toàn bộ để thẳng cấp thì với số điểm tích lũy còn lại cũng chẳng đổi được bao nhiêu lương thực.

Đây rõ ràng là một cái bẫy.

“Thôi, căn bản là mày không đáng tin.” Khương Bồng Cơ lạnh lùng đáp lại, quay đi nghĩ cách khác.

Hệ thống im bặt, không dám lên tiếng cự cãi với Khương Bồng Cơ.

Trừ phi Khương Bồng Cơ chọn dùng điểm tích lũy để thăng cấp còn không thì bây giờ nó chẳng thể làm gì được vị ký chủ này cả.

Phong phủ là một trong mấy thế gia chọn mở kho lương, dựng lều nấu cháo cứu tế, từ sáng đến tối bắc nồi nấu cháo nhưng cung vẫn không đủ cầu.

Cháo không hề đặc, thậm chí còn rất loãng, nhưng ít nhất cũng có thể no bụng, làm ấm cơ thể lạnh cóng.

Khương Bồng Cơ bận rộn giúp việc ở lều cháo đã mấy ngày nhưng vẫn không nghe được bất kỳ chỉ thị cứu tế nào được ban xuống, chứ đừng nói đến là lương thực cứu tế và quần áo chống lạnh.

Liễu Xa về nhà sau buổi thượng triều, vẻ mệt mỏi trên gương mặt ông mỗi ngày một tăng.

Ông sầm mặt nói: “Cha đã rất nhiều lần dâng tấu nhưng Quan Gia luôn lấy việc đại hôn của Nhị hoàng tử làm cái cớ úp úp mở mở cho qua chuyện. Cuối cùng hôm nay cũng chịu đồng ý, nhưng lại giao chuyện này cho một gã Trung Thường Thị họ Thạch… Gã đó tham lam vô độ, chuyên thừa nước đục thả câu… Hai vạn lượng bạc chi ra không biết sẽ bị bao nhiêu kẻ cắt xén tham ô, sau cùng còn bao nhiêu bạc đến được tay dân chúng…”

Thời thế bây giờ tuy chưa thực sự loạn lạc nhưng liệu tốt hơn thời loạn được mấy phần?

Mấy ngày nay Khương Bồng Cơ vẫn luôn ở lều cháo giúp đỡ, hoặc chạy đi phân phát quần áo chống lạnh cho dân chúng, thế nên cô hiểu rất rõ tình hình nạn tuyết.

Cô hừ lạnh: “Hai vạn lượng bạc vốn dĩ đã không đủ, chứ chưa nói đến chuyện còn qua tầng tầng lớp lớp quan lại tham ô cắt xén… Số bạc này liệu có tác dụng gì?”

Liễu Xa thở dài: “Cha đã âm thầm thu mua một lượng lương thực để đưa đến Thượng Kinh, hy vọng là có thể làm dịu bớt phần nào tình trạng nguy cấp hiện giờ.”

Thời thế bây giờ thì ông có làm gì cũng chỉ như muối bỏ bể, còn không bằng giải quyết mối họa ngầm từ tận gốc rễ.

Ba ngày sau, trận tuyết lớn cuối cùng cũng dừng lại.

Khương Bồng Cơ nhìn tấm thiệp mời trong tay, nụ cười trên mặt vô cùng lạnh lẽo: “Đại hôn của Nhị hoàng tử, ta chẳng thân chẳng quen với hắn ta, đến đó làm gì?”

Cả kinh thành to lớn chìm trong tuyết trắng xóa, trời đất mênh mang một màu.

Dưới sự cho phép của hoàng đế Đông Khánh, công chúa Bắc Cương phá lệ mà mặc áo cưới đỏ rực ngồi trong cỗ kiệu mười sáu người nâng. Thân kiệu dát vàng bạc, gắn châu báu, treo đầy lụa đỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, vô cùng xa hoa.

Đội ngũ đón dâu mặc quần áo mới đỏ rực, kèn trống vang trời đi vào từ cửa thành Thượng Kinh rồi diễu hành một vòng quanh thành. Hai bên đường nhân dân tụ tập hoan hô chúc phúc, phủ hoàng tử bày trăm bàn tiệc, các triều thần cùng quý phụ ra ra vào vào, trông thật náo nhiệt.

Đối lập với cảnh tượng sống động tươi vui đó, ở một góc hẻo lánh của Thượng Kinh, từng cái xác cứng đờ được đào ra từ trong đống đổ nát hoang tàn.

Những cái xác cứng đờ lạnh buốt chất đầy từng xe từng xe.

Khương Bồng Cơ mặc một bộ quần áo mộc mạc, mái tóc dài được búi gọn trên đầu bằng trâm gỗ, vẻ mặt cô lạnh như băng.

Tình thế này… đã đến lúc thay đổi rồi!

Khương Bồng Cơ dặn dò gã sai vặt phụ trách dọn dẹp xác chết: “An táng bọn họ cho tử tế, bây giờ trời lạnh, thi thể không dễ phân hủy nhưng đừng vì thế mà chủ quan. Nếu như không xử lý những thi thể chất đống này thì khi xuân đến sẽ dễ dàng gây ra dịch bệnh.”

“Tiểu lang quân yên tâm, nô nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”

Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở Thượng Kinh.

Lữ Trưng bưng cái đĩa, ngồi nhai bánh dày đã cứng lại do lạnh, thở dài nói: “Kỳ đánh giá cũng sắp qua được một tháng rồi mà triều đình vẫn không đưa thư bổ nhiệm đến, chắc năm nay chẳng trông chờ gì được đâu…”

“Thầy đã quyết định hai hôm nữa sẽ quay về Lang Nha... Thật không muốn quay lại cái đất Thượng Kinh này lần nào nữa.”

Hàn Úc nghe tiếng nhạc nhẽo bên ngoài mà bực bội vô cùng.

Bao nhiêu dân chúng còn đang chết đói chết rét, vậy mà Quan Gia lại tổ chức hôn lễ linh đình như thế cho Nhị hoàng tử, quy mô còn to hơn hôn lễ của thái tử một bậc.

Đông Khánh như thế này làm sao mà có thể không sụp đổ được đây?