“Được rồi, được rồi, Ngũ Nương đừng khóc nữa. Chuyện vợ chồng bao giờ cũng phải xem duyên phận, vô duyên vô phận hà tất phải cưỡng cầu.”
Uyên Kính tiên sinh vỗ vai Thanh Ninh, để cho cô con gái út lau gương mặt đầy nước mắt vào quần áo ông.
Thanh Ninh là một cô gái bướng bỉnh, biết Vệ Từ không thích mình là bởi vì đã có người trong lòng, cô lập tức cảm thấy bất bình.
“Từ ca ca bây giờ đã hai mươi mốt, những người cùng tuổi với huynh ấy, muộn thì cũng đã kết hôn hết rồi, còn sớm thì con cũng đã đến tuổi đi học biết chữ. Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã câu mất trái tim của huynh ấy vậy…” Thanh Ninh mếu máo, đôi mắt ngân ngấn nước như thể sắp khóc đến nơi.
Thanh Ninh rất đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ép buộc Vệ Từ phải thích mình. Cô chỉ cảm thấy người mình thích cái gì cũng tốt, những người khác cũng phải thích huynh ấy giống mình mới đúng. Tuy rằng khó chịu nhưng người cô thích được vui vẻ mới là tốt nhất.
Nếu Vệ Từ có người trong lòng thật thì tại sao vẫn chưa thành hôn?
Uyên Kính tiên sinh đối với vấn đề này cũng có chút khó xử: “Do duyên số thôi, duyên đến rồi tự nhiên nước sẽ chảy thành sông.”
“Chẳng lẽ... người đó còn nhỏ tuổi hơn con?” Thanh Ninh vò khăn.
“Lớn hơn con.” Uyên Kính tiên sinh nói: “Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi nào, để người ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của con thì còn ra thể thống gì nữa.”
Lớn hơn mình?
Thanh Ninh lại càng đau lòng.
Lớn hơn cô, có nghĩa là người ta đã đến tuổi cập kê? Vệ Từ đang chờ người ta đến tuổi để kết hôn?
“Rốt cuộc người đó là ai?” Thanh Ninh truy hỏi: “Con muốn đi xem thử.”
Cũng không phải là đố kỵ, chỉ là hiếu thắng cộng thêm đôi chút tò mò.
Nếu nói về quan hệ, cô là con gái của thầy Vệ Từ, mối quan hệ này còn không tính là thân cận sao?
Có ưu thế như vậy mà đối phương vẫn không thích mình, ngược lại còn đi thích người khác, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
“Cha sợ con nhìn thấy rồi lại càng khó chịu hơn.” Uyên Kính tiên sinh thở dài: “Thời cơ đến con sẽ tự khắc biết đó là ai. Cha sẽ tìm cho con một người tuổi tác tương đương, dáng dấp không tệ, lại tài hoa, để Ngũ Nương nhà ta sống thật vui vẻ, hạnh phúc.”
Thanh Ninh ngân ngấn nước mắt gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn ỉu xìu.
“Sắp đến tiết Hoa Triêu rồi, đến lúc đó con vừa mắt cậu thanh niên tài tuấn nào, nhất định phải nói với cha.”
Tuy rằng sự trói buộc đối với nữ giới ở Đông Khánh bây giờ ngày càng nghiêm ngặt. Dân tình chỉ muốn nhốt con gái mình trong nhà không cho ra ngoài, nhưng tư tưởng của Uyên Kính tiên sinh và tư tưởng của người đời là hai cảnh giới khác nhau.
Cho dù bây giờ là thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng Uyên Kính tiên sinh không nỡ để con gái mình phải chịu ấm ức như thế.
Chọn con rể như chọn giày, hợp hay không chỉ có con gái mình biết. Con gái thích thì người làm cha cũng sẽ thấy hài lòng, đấy mới gọi là mối nhân duyên tốt.
Thanh Ninh vẫn còn hơi đau lòng, nhưng dù sao cô còn nhỏ, nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự vẫn sẽ xấu hổ, ngượng ngùng.
“Vâng.” Cô cắn môi, khe khẽ đáp lời.
Vệ Từ ăn tối ở phủ của Uyên Kính tiên sinh xong mới cáo từ ra về.
Nhưng Tam Ngũ cực kỳ bất mãn với chuyện anh thường xuyên ở bên ngoài, nó cào rách tay áo anh ra rồi mới lưu luyến buông vuốt mèo.
Uyên Kính phu nhân ôm lấy Tam Ngũ vuốt ve rồi tiễn Vệ Từ ra cửa. Bà nhìn theo dáng vẻ cô đơn của Vệ Từ mà che miệng cười khẽ.
“Tiết Hoa Triêu sắp đến, con về chuẩn bị vài bộ quần áo màu sắc tươi sáng một chút. Người đẹp vì lụa, con mà mặc thế có lẽ sẽ có cô nương nào đó để mắt đến con đấy.” Uyên Kính phu nhân hiền từ nhìn anh, tuy bà đã có tuổi nhưng tính cách vui vẻ, lạc quan nên trông bề ngoài vẫn rất trẻ.
Vệ Từ đỏ mặt.
Rời khỏi phủ Uyên Kính, đầu óc Vệ Từ văng vẳng ba từ tiết Hoa Triêu mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Một lúc sau, anh mới phát giác ra có cái gì đó là lạ.
“Hay là mình quên mất cái gì rồi?”
Vệ Từ buồn bực, cẩn thận nhớ lại. Tiết Hoa Triêu… ngày mười lăm tháng hai… sinh nhật của các loài hoa… Sinh nhật?
Đúng rồi!
Tiết Hoa Triêu chẳng phải là sinh nhật của cô ấy sao?
Vệ Từ hồi tưởng lại, sắc mặt anh thoáng thay đổi.
Tiết Hoa Triêu, ngày mà trăm hoa ra đời, cũng chính là ngày tốt để các thiếu niên thiếu nữ đến tuổi yêu đương ra ngoài đạp thanh. Những cô gái chưa chồng cũng buông bỏ sự rụt rè, bắt đầu buồn phiền nghĩ ngợi xem hôm đó nên mặc váy áo màu gì thì đẹp, trang điểm kiểu gì mới xinh. Các thiếu niên tuy không phiền phức như vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy sốt ruột, cố gắng biểu hiện mặt xuất sắc nhất của mình trong ngày hôm đó.
Trong cái ngày mà bầu không khí tràn ngập sự kỳ quái như hôm nay, Khương Bồng Cơ lại có hơi nhàm chán.
Cô bị Đạp Tuyết lôi ra khỏi ổ chăn, mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt, sau đó có một bát mì suông đặt trước mặt cô.
“Lại là mì trường thọ…”
Khương Bồng Cơ nhìn những sợi mì mỏng như sợi tóc đều tăm tắp trong bát, lập tức ỉu xìu.
Đạp Tuyết thở dài nói: “Nô có thể hiểu tại sao lang quân không chịu tổ chức tiệc sinh nhật, dù sao cũng là ở bên ngoài nên có rất nhiều việc bất tiện. Nhưng mì trường thọ thì nhất định phải ăn, ăn liền một mạch không được cắn đứt. Ngụ ý của việc này là để cầu mong lang quân sống lâu trăm tuổi, đây chính là lời dặn dò của phu nhân.”
Khương Bồng Cơ không cần nếm cũng biết, cái bát mì này chẳng cho tí gia vị nào cả, mì luộc nước không, nhạt nhẽo khó ăn.
“Lang quân còn chần chừ nữa là mì trương lên đấy.” Đạp Tuyết thúc giục.
Khương Bồng Cơ nhắm mắt, bưng bát lên, gắp mì nhét vào miệng, ngay cả nước cũng uống hết sạch.
“Thế mới đúng chứ, lang quân nhất định sẽ sống rất lâu trăm tuổi.”
Đạp Tuyết tươi cười thu dọn bát đĩa, Khương Bồng Cơ nhăn nhó than thở: “Nhạt quá đi mất.”
Cái vị này thật đúng là khó mà tả nổi.
Cô có thể quen với kiểu uống trà đáng sợ của Uyên Kính tiên sinh, nhưng không thể chịu nổi món mì trường thọ này.
Ăn mì xong, Khương Bồng Cơ đi tắm rồi thay bộ quần áo mới mà Đạp Tuyết đã chuẩn bị.
Bộ đồ mới tươi sáng rực rỡ, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác từ xa.
Đạp Tuyết rất vui nhưng ngay sau đó lại thở dài.
“Ngày hôm nay tốt như thế, em thở dài làm gì?”
Đạp Tuyết giúp cô chỉnh trang lại quần áo, đeo thêm các phụ kiện khác như túi hương, ngọc bội.
“Lang quân mười lăm tuổi rồi. Nếu như không phải lão gia cố chấp bắt lang quân phải giả trai thì lúc này cũng đã đến tuổi cập kê rồi, có thể tìm một vị lang quân như ý, trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Với dung mạo của lang quân thì có quý nữ nhà nào sánh được chứ, đâu cần phải suốt ngày giả trai thế này…”
Dường như ý thức được mình vừa nói lỡ miệng, Đạp Tuyết liền vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ không thay đổi gì nói: “Nhưng bản thân ta lại rất thích như thế này.”
Cô cúi xuống đỡ Đạp Tuyết đứng lên: “Em với ta thân thiết như người một nhà, sao phải xa lạ như thế.”
Bây giờ Khương Bồng Cơ đã cao một mét bảy, cao hơn Đạp Tuyết cả nửa cái đầu, so với những thiếu niên đồng lứa chẳng hề thua kém.
Tuy vẻ bề ngoài của cô có hơi nữ tính, nhưng bây giờ là thời đại đàn ông đánh phấn cài hoa, thực ra trông cô còn đàn ông hơn đại đa số đàn ông hiện giờ.
“Nhắc đến cập kê mới nhớ, tuổi tác của em cũng không nhỏ nữa nhỉ. Nếu để ý đến người nào, ta nhất định sẽ giúp em xử lý ổn thỏa.”
Tầm Mai yêu Từ Kha nên cam tâm tình nguyện chờ đợi, nhưng Đạp Tuyết chừng này tuổi rồi, không thể kéo dài được nữa.
Đạp Tuyết thoáng sững ra, sau đó lập tức cúi gằm, muốn đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Ta thực sự coi em là người thân, có gì khó xử cứ nói với ta là được.”
Khương Bồng Cơ cười nói, Đạp Tuyết bật cười.
“Cuộc sống của nô bây giờ còn tốt hơn cả nương tử nhà phú thương bình thường, làm gì có điều gì khó xử.” Cô cầm quạt đàn hương đưa cho Khương Bồng Cơ: “Lang quân đi sớm về sớm, ngày mai chúng ta còn phải khởi hành. Đừng để mấy đứa hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ, bằng không nô nhất định không bỏ qua đâu.”
“Ừm.”
Khương Bồng Cơ rũ mắt cất quạt đi, nhận lấy cương ngựa từ trong tay người gác cửa rồi tung người cưỡi lên lưng Đại Bạch.