Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 337: Mười dặm hồng trang (10)



Bảo vệ cô ư?

Khi cô trở thành “hồng nhan họa quốc” đích thực, khi người trong thiên hạ đều hận không thể ăn sống nuốt tươi cô?

Tuệ Quân không nói lên lời, đôi mắt long lanh ánh nước khẽ chớp lên những cảm xúc phức tạp.

Tuệ Quân không muốn tin lời hứa hẹn đẹp như mơ này, nhưng trái tim lại phản bội lý trí của cô.

Khương Bồng Cơ bổ sung thêm: “Ta nói rồi, đây là một vụ giao dịch công bằng. Ta bỏ công bỏ sức đầu tư cho ngươi, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, một bước lên mây, ngươi giúp ta đạt được mục đích. Khi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi bình yên vô sự.”

Vì hứa hẹn quá mê hoặc của Khương Bồng Cơ, màn hình trong phòng livestream nhốn nháo cả lên.

Nếu lúc trước mọi người toàn ca ngợi sắc đẹp của Tuệ Quân, giờ thì đều khen Khương Bồng Cơ quá bá.

[Rượu Say Chém Bạch Xà]: Dã man luôn, Streamer ơi, hậu cung của cô còn suất nào không, tui từng học đại học, biết viết code nhé!

[Yêu Đại Thần Vân Cập]: Streamer quá bá, quá có tâm luôn, tui cách màn hình cũng bị chinh phục rồi đây!

[Thời Gian Trôi Qua Kẽ Tay]: *che mặt* Tui cũng thấy vậy, rõ ràng Streamer không thả thính mà tui thấy ngập miệng toàn thính rồi đây.

[Khóa Linh Lung]: Tuy Streamer chỉ thực hiện theo đúng điều khoản hợp đồng thôi, cơ mà đúng là ngầu vãi đạn luôn!

[Doraemon]: Ôi, từ xưa đến nay, kẻ dùng mỹ nhân kế gây hỗn loạn triều đình, đạt được mục đích xong thì qua sông đoạn cầu nhiều vô số kể, bọn này phải học theo Streamer nhà mình này. Nghĩ đến tên nào tên nấy đều đổ lỗi cho hồng nhan họa thủy, thôi, tôi chọn về phe Streamer.

Tiền trao cháo múc, giao dịch công bằng, đảm bảo đôi bên cùng có lợi, tuân thủ điều khoản hợp đồng, cảnh tượng này vô cùng hài hòa.

Đương nhiên, trong số một trăm năm mươi nghìn người xem, luôn có người ngứa mắt với Khương Bồng Cơ.

[Tôi Muốn Thành Tiên]: *ngoáy mũi* Hứa hẹn mà không có thực tế thì là chém gió hết, ai biết sau xong việc có lật mặt hay không.

[Một Đôi Đũa]: Ngầu qué gì, ung thư vãi ra, tao chỉ thấy tởm, có thằng ngu mới tin con này.

[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Này mấy thằng trên, bọn mày không làm được không có nghĩa là Streamer cũng vậy. Tặng lại câu này cho bọn mày nhé, lời Streamer là lời hứa, nhưng suy đoán ác ý của bọn mày chắc là thật đấy? Ôi dồi, mặt mo! Tao chả cần biết Streamer ngầu hay không, nhưng công nhận bả có tâm và có trách nhiệm. Mà cũng phải, một người có gan tranh đoạt ngôi hoàng đế, chẳng lẽ một cô gái cũng không bảo vệ nổi?

Tuệ Quân không biết đến sự tồn tại của đám người xem, cũng không nhìn thấy bình luận của họ. Cô không phải kẻ khù khờ dễ lừa, nhưng cô chọn tin tưởng.

“Lang quân đã nói vậy thì nô ở cung Thượng Dương đợi xa giá của ngài.”

Trước đó, cô phải sống thật tốt, sống vui vẻ hạnh phúc hơn bất kỳ kẻ nào.

“Được.”

Khương Bồng Cơ nhìn kĩ dung mạo của Tuệ Quân.

Mấy tấm thẻ kia không có tác dụng ngay lập tức, còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới từ từ thay đổi dung mạo vốn có của người sử dụng, đầu tiên sẽ là khí chất và một số thay đổi nhỏ khác. Giờ mọi hành động của Tuệ Quân đều mang theo vẻ bí ẩn và quyến rũ, đôi mắt cô hấp dẫn người nhìn, nếu không phòng bị sẽ rất dễ bị cô mê hoặc.

“Ngươi tạm thời che mặt đi, chờ thứ muội kết hôn cùng Vu Mã Quân xong thì tìm cơ hội tùy cơ hành động.”

Tuệ Quân gật đầu: “Nô đã rõ.”

Chỉ cần bám chặt và giành được sự sủng ái của Vu Mã Quân, Tuệ Quân không tin không tìm được cơ hội tiếp cận hoàng đế.

Khương Bồng Cơ nghĩ đến chi tiết nào đó, bèn nói với Tuệ quân, miễn sau này cô phạm phải lại gặp nguy hại.

“Khuôn mặt ngươi khá giống "bóng trăng" của hoàng đế, phải chú ý lợi dụng cái này, nó có thể trở thành vũ khí của ngươi, nếu có thể đoạt lấy vị trí ấy thì càng tốt.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Đương nhiên, ngươi cũng đừng cố ý bắt chước người kia quá, hàng giả dù có giống thế nào cũng không thể sánh với hàng thật được. Trở thành "bóng trăng" khác của hoàng đế, khiến ông ta cưng chiều hết mực, mới có thể làm lu mờ hình bóng người cũ trong lòng ông ta. Còn cụ thể làm thế nào thì ngươi tự suy xét, ngươi là một người thông minh.”

“Bóng trăng ư?”

Tuệ Quân không hiểu từ này nghĩa là gì.

“Là người trong lòng, người mà mình muốn có được, lại không thể có được. Phải nói là, đã từng có, nhưng vì một vài lý do mà không thể không vứt bỏ.”

Tuệ Quân tròn mắt kinh ngạc.

Trong lòng dân chúng, hoàng đế là người không gì không làm được, trên đời này có người ông ta muốn có mà không thể có sao?

“Phải rồi, sau khi ngươi vào cung nhớ điều tra thêm về "Vương thị". Vương quý phi đã qua đời, bà ta chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân.”

Tuệ Quân thầm ghi nhớ câu này trong lòng.

Cô nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Không biết "bóng trăng" trong lòng hoàng đế có tính cách ra sao?”

Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc là kiểu phụ nữ yếu đuối, rời khỏi đàn ông một cái là không sống được.”

“Nô hiểu rồi.”

Nếu "bóng trăng" kia là tiên nữ dịu dàng như nước, vậy cô sẽ theo phong cách phóng khoáng mạnh mẽ, làm một hồng nhan quyến rũ tột cùng.

Tạm thời xử lý xong chuyện của Tuệ Quân, Khương Bồng Cơ bèn đi lục lọi kho, tìm vài thứ tốt để làm của hồi môn cho Tầm Mai.

Đang liệt kê danh sách thì Đạp Tuyết khẽ đẩy cửa, khom người nói: “Lang quân, Nhị tiểu thư cầu kiến.”

Nhị tiểu thư? Cái cô em gái hờ kia sao?

Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô lục lại trí nhớ của Liễu Hi, song chỉ có thể tìm thấy một bóng người bé nhỏ mơ hồ.

Tuy sống cùng nhà nhưng Liễu Hi gần như không có tiếp xúc gì với thứ muội. Sau khi Khương Bồng Cơ đến cũng chưa từng gặp cô ta, về sau cô lại đi học ở Lang Gia, căn bản chưa có cơ hội diện kiến Nhị tiểu thư Liễu phủ trong truyền thuyết.

“Cho vào đi.”

Khương Bồng Cơ thu dọn bàn, không lâu sau, từ sau tấm bình phong truyền đến tiếng bước chân và tiếng quần áo cọ xát.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, Khương Bồng Cơ bỗng nở nụ cười.

Cô đã hiểu ý định của Liễu Xa, hiểu vì sao nhất định phải gả thứ muội cho Vu Mã Quân rồi.

“Ngồi đi, người nhà cả, không cần khách khí.”

Khương Bồng Cơ thuận miệng nói, Nhị tiểu thư nghe lời ngồi xuống, nhìn Khương Bồng Cơ mãi mà không mở miệng. Ánh mắt cô ta sợ hãi như thể bị bắt nạt, hai người cứ nhìn nhau, không ai có ý định phá vỡ sự im lặng này.

Cuối cùng, Nhị tiểu thư không nhịn được nữa, cô ta căng thẳng vò khăn tay, khẽ cắn môi dưới: “Hi ca, hôm nay muội tới... là có việc muốn nhờ huynh.”

“Chuyện gì?”

“Muội sắp trở thành con dâu hoàng thất, nhưng mẹ đẻ lại không danh không phận...”

Khương Bồng Cơ ngắt lời cô ta: “Rồi sao?”

“Hi ca có thể viết thư cho phụ thân được không? Thân phận muội ở trong phủ có hơi khó xử... Gả vào hoàng gia quy củ sâm nghiêm, nhỡ có người ác ý đem chuyện mẹ đẻ ra gây khó dễ muội, thì phụ thân và Hi ca cũng phải chịu mất mặt...”

Khương Bồng Cơ híp mắt nhìn cô em gái hờ. Lời của cô ta là giả hay thật, có mấy phần là chân tình mấy phần là giả dối đều không thể qua được mắt Khương Bồng Cơ.

“Muội có thể gả vào hoàng thất đều nhờ thân phận của phụ thân, có liên quan gì đến mẹ đẻ của muội? Việc bà ta có danh phận hay không quan trọng lắm sao?”