Tầm Mai gật đầu: “Thiếp xa quê từ nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi không nhớ nổi mặt cha mẹ. Hai người đó trông rất lạ, sao có thể là cha mẹ thiếp chứ? Nhưng họ lại mang đồ của cha mẹ thiếp đến...”
Tầm Mai nhận ra chuyện không đơn giản bèn vờ nhận thân, người một nhà lại “hỏi thăm” nhau một hồi.
Cô được cho biết, cha mẹ và các em của cô đều đang nằm trong tay đối phương, nếu cô không nghe lời thì họ sẽ phải chết.
Nếu cô ngoan ngoãn làm theo thì người nhà sẽ được sống sung sướng.
Tầm Mai nửa tin nửa ngờ, tuy cô không quan tâm đến tính mạng người cha cầm thú kia, nhưng không thể không để ý đến mẹ và các em bé bỏng.
“... Thiếp đồng ý làm nội gián cho chúng...” Nói tới đây, biểu cảm trên mặt Tầm Mai trở nên khác thường: “Nhưng bọn chúng chỉ yêu cầu thiếp theo dõi Nhị tiểu thư ở hậu viện, nếu có gì khác lạ thì phải báo ngay lại...”
Mệnh lệnh kỳ quái như vậy khiến Tầm Mai vô cùng khó hiểu. Nhưng cô vẫn y lệnh mà làm, giám thị Nhị tiểu thư đã mấy năm rồi. Bình thường cô ta không phải đọc sách, vẽ tranh, làm nữ công gia chánh thì là phơi nắng, ngắm hoa, đùa giỡn với nha hoàn...
Từ Kha hỏi: “Vậy Đạp Tuyết thì sao?”
Tên thần kinh nào lại muốn theo dõi thứ nữ của Liễu phủ chứ?
Hai vợ chồng đều thấy khó hiểu.
“Ban đầu, thiếp cũng không biết Đạp Tuyết là nội gián đâu. Nhưng thiếp và Đạp Tuyết đều là thị nữ của lang quân, ngày thường cũng hay chạm mặt nhau, dần dần mới phát hiện có điều không bình thường. Đạp Tuyết khá quan tâm đến Nhị tiểu thư, hành động cũng khả nghi nữa...”
Từ Kha gật đầu, chỉ là...
“Nhị tiểu thư có gì hơn người mà khiến thế lực xa lạ kia hao công tốn sức sai người giám sát?”
Tầm Mai lắc đầu: “Thiếp cũng không biết.”
Từ Kha: “...”
“Chắc là do nội dung báo lại tương tự nhau, nên kẻ kia càng ngày càng ít liên lạc với thiếp...”
Cũng phải, ai lại có hứng thú đi nghe chuyện ngày thường của một tiểu thư khuê các chứ?
Nghe nhiều ắt sẽ nhàm.
“Bọn chúng không chủ động liên lạc, thiếp cũng không biết tình hình của mẹ và các em, bất đắc dĩ mới phải nghĩ cách, tìm quan hệ, nhờ gia đinh chuyên đi làm ăn của Liễu phủ hỏi thăm hộ. Không ngờ, cha thiếp lại chết trong đợt hạn hán, mẹ thiếp tự nguyện bán mình vào thanh lâu để cho các em được sống. Nhưng chúng nó số khổ... em trai bị du côn đánh chết, em gái thiếp cũng gặp nạn mà qua đời...”
Nói cách khác, tên kia lừa Tầm Mai!
Không lâu sau khi Tầm Mai biết mọi chuyện, tên lừa đảo mấy năm đứt liên lạc lại xuất hiện.
“... Ha ha, thiếp thật muốn xem xem đám người ấy định giở trò gì, nên mới giả vờ thuận theo bọn họ.” Ánh mắt Tầm Mai hiện lên sát ý, cô lạnh lùng nói: “Nhưng lần này, mục tiêu của bọn chúng không phải Nhị tiểu thư nữa, chúng lệnh cho thiếp phải giám sát lang quân...”
Từ Kha hỏi: “Chuyện từ khi nào rồi?”
Tầm Mai nghĩ rồi đáp: “Khoảng ba năm trước, khi lang quân thi hành quy định mua lương thực với số lượng có hạn, chuẩn bị tới Thượng Kinh.”
Mệnh lệnh thay đổi khiến Tầm Mai sinh lòng cảnh giác. Nhưng nhớ đến ơn tri ngộ của cố phu nhân, cô không thể làm gì tổn hại đến Liễu Hi.
“Trừ giám sát ra thì còn gì khác không?”
Tầm Mai nói: “Còn thì còn, nhưng thiếp nghĩ phu quân không biết thì hơn.”
Từ Kha nghe Tầm Mai nói ra mọi việc nên cũng bớt đề phòng.
Ít nhất thì đến hiện tại, Tầm Mai vẫn chưa gây ra sai lầm gì quá nghiêm trọng, vẫn còn đường sống.
Nên cậu cũng thoải mái hơn nhiều.
“Thế rốt cục là chuyện gì mà ta lại không được biết nào?”
Tầm Mai thầm liếc mắt: “Chúng còn sai thiếp một việc nữa, đó là nhân lúc tâm tính lang quân chưa ổn định, dẫn dắt lang quân làm một quý nữ khuê các an phận thủ thường.”
Từ Kha không hiểu: “Lang quân dù anh khí đến đâu cũng là một nam nhi đường đường chính chính, sao có thể uốn nắn thành quý nữ được chứ?”
Tầm Mai cười khẽ: “Vậy nên thiếp mới nói, phu quân không biết thì hơn mà.”
Từ Kha vẫn không hiểu.
“... Mấy mệnh lệnh này khiến thiếp vô cùng sợ hãi, muốn dừng mọi việc lại ngay lập tức.”
Tầm Mai một mặt vờ phối hợp với đám lừa đảo, một mặt thì tìm đường thoát thân cho mình, sau đó cô gặp Từ Kha.
“... Vốn là thiếp định gả cho phu quân, rồi dùng số bạc tích góp được trong mấy năm nay để chuộc thân cho hai vợ chồng mình, sau đó cao chạy xa bay...”
Tầm Mai chưa nói xong đã bị Từ Kha ngắt lời.
“Nếu nàng muốn rời khỏi Liễu phủ thì cũng đâu cần phải lập gia đình...”
Tầm Mai liếc mắt: “Phu quân nói thì dễ, thân gái đang tuổi xuân thì, một thân một mình đi lại bên ngoài liệu có an toàn không? Chỉ sợ không đi được bao xa đã bị người ta lén theo dõi, bị bán vào xó xỉnh nào đó...”
Từ Kha: “...”
“Mà phu quân đừng hạ thấp bản thân quá. Trong số các gia đinh của Liễu phủ, dù trên mặt chàng có sẹo thì cũng vẫn nổi trội hơn hẳn, càng khỏi phải nói đến học thức và tài ăn nói. Lẽ nào còn chưa đủ đạt yêu cầu của một vị hôn phu tốt?”
Tầm Mai tự biết thân biết phận nên không dám trèo cao, nhưng dầu gì thì cô cũng muốn tìm một người tâm đầu ý hợp.
Mục đích ban đầu của cô khi nhắm vào Từ Kha đúng là vì muốn rời khỏi Liễu phủ, nhưng sau đó lại thật sự muốn gả cho cậu.
“Vậy nàng bảo ta đề phòng Đạp Tuyết... Có phải đám người kia lại ra lệnh gì khác?”
Tầm Mai thở dài đáp: “Đại khái là do thiếp vội vàng muốn gả cho phu quân, làm việc không thỏa đáng nên khiến chúng ngứa mắt...”
“Sao lại nói vậy?”
“Đạp Tuyết thử thiếp mấy lần, lần đầu là cảnh cáo, những lần sau thì đã bắt đầu có ác ý. Đến trước hôm đại hôn, ánh mắt Đạp Tuyết nhìn thiếp tràn đầy sát ý, như thể đang nhìn một người đã chết vậy. Vì vậy có thể thấy, chúng không chấp nhận sự tồn tại của thiếp. Mấy lần Đạp Tuyết thăm dò, thiếp đều ứng phó rất cẩn thận, vậy mới khiến ả tin rằng thiếp không tiết lộ chuyện của chúng...”
Nói tới đây, Tầm Mai chợt cười giễu.
Đạp Tuyết tự cho là che giấu kín kẽ, nhưng Tầm Mai nghĩ lại, chỉ sợ lang quân đã phát hiện ra manh mối rồi.
Không nói đâu xa, năm đó lang quân đến Lang Nha học, ban đầu cô cũng muốn đi cùng, nhưng lúc ấy lang quân nói chuyện có hơi kỳ lạ, để cô lại quận Hà Gian, thậm chí còn ám chỉ cô muốn theo đuổi Từ Kha thì phải ra tay với người xung quanh cậu, trước tiên phải gây ấn tượng tốt...
Vì vậy, Tầm Mai ở lại Hà Gian, lang quân mang Đạp Tuyết đi.
Giờ nghĩ lại, Tầm Mai không khỏi hoài nghi...
Lang quân làm vậy là để bảo vệ cô chăng?
Nếu cô vẫn còn ở cạnh Đạp Tuyết thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Tiếc rằng, Đạp Tuyết vẫn không phát hiện ra điều này.
“Đạp Tuyết hẳn đã có ý muốn giết thiếp, sợ là... chẳng mấy mà phu quân sẽ góa vợ...”
Từ Kha nghe vậy liền lạnh mặt, cậu ôm chặt Tầm Mai, mắng khẽ: “Không được nói gở!”
Tầm Mai cười, vui vẻ gối đầu lên vai phu quân: “Tới lúc đó, phu quân sẽ vẫn nhớ thiếp chứ?”
“Ta sẽ không thành kẻ góa vợ, mà nàng còn phải làm mẹ nữa cơ!”
Nói xong câu này, hai vợ chồng chui vào trong chăn, trong phòng cảnh xuân dạt dào.
Mưa tạnh mây tan, Từ Kha đứng dậy lau người bằng nước ấm, thay sang quần áo bình thường.
“Nàng cứ ngủ trước đi, Kha tới chỗ lang quân xin ý kiến xem sao. Việc này không thể kéo dài thêm nữa.”
Tầm Mai cuộn mình trong chăn, nâng má nhìn chồng: “Không kéo dài thêm được sao? Vậy chàng vừa rồi còn cố làm gì vậy?”
Từ Kha quay đầu trừng mắt nhìn vợ một cái, tiếc là hoàn toàn không khiến cô vợ nhỏ sợ hãi chút nào.