Bây giờ cô ta vẫn chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nếu như dám công khai đối đầu với Liễu phủ, phu quân tương lai của cô ta - Vu Mã Quân e rằng sẽ không đối đãi tốt với cô ta nữa… Nghĩ đến Tuệ Quân không chỉ dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn mà còn có mùi hương thơm ngát quanh quẩn, khí chất cao quý mà quyến rũ, thì cho dù bản thân cô ta là nữ mà cũng không kìm lòng được, chứ đừng nói chi đến người chồng tương lai của mình.
Rồi cô ta nhớ đến câu Khương Bồng Cơ đánh giá Vu Mã Quân vừa rồi, “thà không ăn thịt ba ngày nhưng không thể thiếu phụ nữ dù chỉ một ngày”, trong lòng lại trào lên phẫn hận cùng đố kỵ.
“Hừ, cứ đợi đấy mà xem!”
Đứa em gái dòng thứ ấm ức quay về viện của mình, vừa bước vào đã nhìn thấy bà mẹ ruột vẻ mặt trầm lặng, trong lòng cô ta lại trào lên cơn tức.
“Cút! Thứ vô dụng không tiền đồ!”
Đứa con gái dòng thứ hung hăng đá bay “bà mẹ ruột” đang chỉnh trang của hồi môn ra. Tuổi cô ta còn nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, đá một phát trúng ngực, tỳ nữ xung quanh thấy vậy rất bất bình nhưng không dám nói gì. Tất cả đồng loạt cúi đầu, sợ chọc giận vị tiểu thư tính tình thất thường này.
Liễu phủ quản lý rất nghiêm ngặt, người hầu trong hậu viện không dám mượn gió bẻ măng ngược đãi lang quân, nương tử. Nhưng cô thứ nữ này lại tự cảm thấy mình bị lạnh nhạt, cô ta cực kỳ căm ghét tỳ nừ hầu hạ bên mình. Từ lúc thánh chỉ ban hôn cho cô ta và Tứ hoàng tử được ban xuống, cô ta lại càng kiêu ngạo, cằm vênh ngược lên trời.
Người phụ nữ bị cô ta đá ôm ngực đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đứa con gái trên danh nghĩa này.
“Nếu không phải là bà không chịu tranh sủng, thì địa vị của tôi ở trong phủ đâu có nửa vời như thế này.”
Cho dù cô ta có được gả vào hoàng gia, thì vị huynh trưởng bình thường luôn cao ngạo vẫn lạnh nhạt hờ hững với cô ta như thể người xa lạ.
Người phụ nữ đó ho một tiếng, cúi đầu đi mất.
Bà không muốn nhìn mặt đứa con gái này nữa.
Không hổ là con hoang, cho dù được sống sung sướng cơm ngon áo đẹp trong Liễu phủ bao nhiêu năm, cũng không thay đổi được sự ti tiện trong huyết thống.
“Bà mẹ ruột” coi cô ta như thể người vô hình, càng khiến cô ta căm tức.
Cô ta hung hăng siết chặt nắm tay, dần dần thu lại vẻ dữ tợn âm độc trên mặt, rồi một lần nữa ngồi xuống trước bàn trang điểm như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay là ngày đưa dâu đầu tiên, cô ta là tân nương, không thể luôn luôn giận dữ được.
Cẩn thận chải đầu, trang điểm theo lối xinh đẹp nhất, dung mạo non nớt của cô ta hiện lên vẻ quyến rũ.
Cô ta bắt tỳ nữ trang điểm cho mình giống Tuệ Quân, hiệu quả đúng là đáng kinh ngạc.
Chẳng qua, tỳ nữ thân cận của cô ta lại cảm thấy buồn bực trong lòng.
Tại sao dung mạo của Nhị tiểu thư lại có nét giống giống với vị nương tử theo gả Tuệ Quân kia vậy?
Đặc biệt là sau khi trang điểm theo cùng một kiểu, nhìn thoáng qua như thể hai phiên bản một lớn một nhỏ.
Chỉ là về dung mạo, khí chất, mùi hương, tính tình, thủ đoạn… tất cả các phương diện này Tuệ Quân đều đè bẹp Nhị tiểu thư. So sánh hai người này với nhau, thì một người khéo léo tinh xảo như thể vật phẩm hoàn mỹ giành hết yêu thích của đấng tạo hóa, một người thấp kém như thể món hàng giả kém chất lượng.
Nếu như tuổi tác của Tuệ Quân nương tử không giống, cô tỳ nữ này lại đi theo Nhị tiểu thư đã nhiều năm, thì có khi cũng sẽ không kìm được mà nghi ngờ tân nương bị đánh tráo. Tỳ nữ vừa nghĩ thế vừa trang điểm cho Nhị tiểu thư, sau đó hầu hạ cô ta mặc bộ quần áo đỏ tươi mới tinh.
Kiểu dáng của bộ đồ này tương tự áo cưới, đây cũng được coi là quần áo bình thường mặc trong hôn lễ. Quãng đường từ Hà Gian đến Thượng Kinh không hề ngắn, tân nương không thể mặc mãi một bộ áo cưới không thay được.
Giờ lành đã đến, đội ngũ đưa dâu đã sẵn sàng lên đường.
Khương Bồng Cơ mặc y phục bằng gấm màu sắc tươi tắn, dùng thân phận huynh trưởng cõng thứ muội từ trong phủ ra đưa lên xe hoa lộng lẫy.
Ngẩng lên nhìn sắc trời, đã đến giờ rồi.
Cô nhảy lên lưng Đại Bạch, đi lên dẫn đầu đội ngũ đưa dâu, hét to một tiếng: “Giờ lành đã tới, lên đường!”
Khương Bồng Cơ đi trước mở đường, Đại Bạch đổi phụ kiện mới, uy vũ khí phách ngẩng đầu sải bước, những con ngựa khác cùng với lũ bò kéo xe đều đồng loạt im lặng.
Trong một góc nhỏ, Từ Kha không nhịn được mà lải nhải với Tầm Mai, mãi cho đến khi cả đoàn xe bắt đầu khởi hành.
“Phu quân cứ đi cùng lang quân, chuyện ở nhà thiếp nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng.” Tầm Mai thấy thời gian cũng không còn bao nhiêu nữa, vội vàng ngăn Từ Kha lại, nhân lúc những người khác không chú ý liền đưa tay ôm mặt cậu ta, khẽ hôn một cái: “Bảo trọng.”
Từ Kha đờ đẫn, cuối cùng ngay đến việc mình lên xe ngựa như thế nào cũng quên mất.
Im lặng xoa xoa gò má, nghĩ đến cảnh trước mặt bàn dân thiên hạ, vợ mình lại to gan như thế, gương mặt cậu ta bất giác lại đỏ bừng.
“Đúng là nghịch ngợm!”
Cảm giác như bản thân lấy phải một cô vợ giả hiền lành vậy, ngượng ngùng xấu hổ đi đâu hết rồi?
Đội ngũ đưa dâu xa hoa, ngoại trừ hộ vệ do Liễu phủ phái ra, còn có hơn năm nghìn hộ vệ quân mặc áo giáp uy phong lẫm liệt.
Hộ vệ quân đương nhiên là do triều đình phái đến để bảo vệ an toàn cho Tứ hoàng tử phi.
Theo như phong tục, nương tử lấy chồng xa phải ngồi trên xe hoa đi dạo một vòng quanh thành, đồng thời cũng phải thể hiện thực lực hùng hậu của nhà gái.
Khi đoàn đưa dâu dạo xong một vòng rồi ra khỏi cửa thành, thì những người gánh của hồi môn ở cuối đoàn mới bắt đầu nâng gánh lên.
Cho dù không có tiếng nhạc tấu vui vẻ, nhưng bầu không khí ở hiện trường cũng không hề trầm lắng. Dân chúng hai bên đường chen nhau ra xem, chỉ hận không thể duỗi dài cổ ra để ngắm mười dặm hồng trang. Khi nhìn thấy của hồi môn xếp hàng dài dằng dặc, bọn họ liền có thêm hiểu biết mới về Liễu phủ.
“Số của hồi môn này… chẳng lẽ cả cái kho của chi thứ hai nhà họ Liễu đều bị dọn sạch rồi?”
Một người dân thường tò mò hỏi, bên cạnh liền có người đáp lời.
“Dọn sạch… chắc là không đến mức đó. Chẳng lẽ ông không biết giấy trúc quý hơn vàng đó chính là tác phẩm của phường giấy dưới danh nghĩa của chi thứ hai nhà họ Liễu sao? Cho dù sản lượng một năm rất ít, những chỉ riêng hạng mục đó thôi, đã đủ để nhà họ ngồi trên núi vàng núi bạc rồi.”
“Xí!” Một người phụ nữ dáng vẻ phốp pháp xì một cái nặng nề, nước miếng phun như mưa: “Cả cái Hà Gian này ai chẳng biết cái phường giấy đó là tài sản của tiên phu nhân chi thứ hai Liễu phủ? Một đứa con gái dòng thứ trèo lên được mâm son mà còn ngấp nghé tài sản của vợ cả nguyên phối?”
Mọi người nghe thế lập tức im lặng.
“Đây, đây… nếu chi thứ hai Liễu phủ không động đến tài sản của tiên phu nhân, vậy thì lấy đâu ra nhiều của hồi môn thế này?”
Câu hỏi này khiến không ít người đều im lặng.
“Yêm nghe mẹ sấp nhỏ nhà yêm bảo, cuộc sống chi chính nhà họ Liễu cũng không tồi, nhưng những chi khác đều khổ sở chật vật… Liễu Châu mục nhiều tiền như thế mà không tiếp tế cho dòng họ, lại đi cho một đứa con gái dòng thứ. Quả thật là không thể tưởng tượng nổi…”
“Thì do gả con vào hoàng thất, cho dù có là thứ nữ đi chăng nữa cũng là máu mủ của mình, tất nhiên là phải đối xử tốt hơn chút…”
Đám người ồn ào bàn tán, những đoạn đối thoại vụn vặt ngẫu nhiên bay vào tai thứ nữ, vẻ mặt của cô ta cũng cứng đờ theo.
Cho dù có là thứ nữ?
Thứ nữ thì làm sao?
Chẳng lẽ con thứ thì không phải con của cha?
Dựa vào cái gì mà con dòng chính lại có nhiều đặc quyền đến vậy, mà một đứa con thứ như cô ta lại bị tất cả mọi người xem thường?
Cô ta không kiên nhẫn cắn môi, trong mắt lấp lóe ác ý phức tạp.
Không được, cô ta nhất định phải cướp được sự sủng ái của phu quân trước Tuệ Quân.
Chỉ có sinh được hoàng tôn mới có thể chân chính đứng vững ở hậu viện, không ai có thể khinh thường cô ta được nữa!
Ở một nơi khác, chiếc xe ngựa chở nương tử theo gả đơn giản hơn nhiều.
Tuệ Quân mặc một bộ y phục màu đỏ đơn giản, vẻ mặt cười mà như không. Phong thái của cô như thể không phải đang ngồi trong xe ngựa đơn sơ mộc mạc mà là đang ở cung điện xa hoa. Không ai biết, bàn tay giấu trong ống tay áo đang cầm một cái bình nhỏ, bên trong chứa một viên thuốc tỏa ánh sáng lấp lánh.
Hoài Thai Đan.
Đây không phải là thứ lang quân đưa cho cô dùng, mà là thứ đưa cho Nhị tiểu thư của Liễu phủ, để cho cô ta một bước lên mây.