Cậu càng tin rằng, không phải phiền phức hay tìm tới lang quân nhà mình mà cơ bản là cô không chịu ngồi yên, thích gây chuyện khắp nơi.
Cậu nghĩ nghĩ, rồi quyết định đứng dậy kéo ghế nệm tới góc tường ngồi xuống
Khương Bồng Cơ hạ giọng nói: “Ngươi đem ghế nệm kéo qua đây làm chi?”
Từ Kha trợn mắt nói: “Ngồi cho thoải mái.”
Cả hai người đều có chút im lặng, dường như không nghĩ tới người kia sẽ lầy như vậy. Trước đây đúng là quá ngây thơ nhìn nhầm người rồi.
Từ Kha sao có thể thính tai bằng Khương Bồng Cơ?
Cậu chỉ có thể áp tai vào vách mới có thể dần dần nghe rõ âm thanh bên kia
Mặc dù có câu quân tử phi lễ chớ nghe, nhưng Từ Kha lại không phải quân tử chân chính.
Lang quân nhà mình còn quang minh chính đại nghe lén, cậu còn e dè gì nữa?
Quán trà này cách âm rất tốt, nếu không nói to thì hai bên nhã gian sẽ không thể nghe thấy âm thanh của mỗi gian.
Khi âm thanh dần nghe thấy rõ, Từ Kha nghe thấy tiếng rên đập vào lỗ tai, còn có âm thanh như hai cơ thể đụng vào nhau.
Từ Kha: “...”
Nếu là trước khi kết hôn, có lẽ cậu còn ngu ngơ chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ cậu đã là một tay phịch thủ mới xin bằng lái, ngay lập tức liền hiểu ra.
Không ngờ tới... phòng bên kia có hai người đang chơi quần nhau, còn là tư thế dán sát vào tường nữa à?
Mặt Từ Kha đổi sắc như kính vạn hoa.
Cậu nhìn lang quân nhà mình một cách kỳ lạ, vẻ mặt cô vô cùng hứng thú, đuôi mày giương nhẹ, có lẽ đang nghe vô cùng nhập tâm.
Từ Kha hạ giọng: “Phi lễ chớ nghe!”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ rất rõ ràng, cô hiểu chuyện đang xảy ra ở phòng bên cạnh chứ không ngây thơ trong sáng không hiểu gì.
“Đừng ồn, đừng làm phiền ta.”
Đối với sự ngăn cản của Từ Kha, Khương Bồng Cơ chỉ phất phất tay, vung tay Từ Kha ra.
Từ Kha đáng thương lại bị khán giá livestream thương xót, người hâm mộ cậu còn liên tục tung hoa thưởng.
[Trăng Lặn Chim Gáy]: Không được rồi, mị cười đau dạ dày mất!!!
[Khoai Tây Hầm Thịt Bò]: Tôi cười muốn sặc bánh quy, Streamer thiệt là biết troll nhau, cảm giác Từ Kha bị tức tới giảm thọ luôn rồi, hy vọng Diêm Vương có thể thương xót, tăng tuổi thọ cho cậu ta.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Dẫn thuộc hạ đi nghe lén người ta ấy ấy với nhau, Streamer à, chủ nhân troll như vậy tôi thiệt phục luôn rồi.
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Tầm Ma]: Một đám người chỉ biết ngồi cười há mỏ, còn tôi cảm thấy cảnh này nhìn quen quen.
Nhìn quen quen?
Cả phòng livestream ngu mặt, còn có cảnh nào giống cảnh này nữa hả?
Đừng thấy hạn mức livestream tăng tới một trăm năm mươi ngàn người, nhưng hoàn toàn không có chuyện dễ cướp chỗ.
Ngoài một số “khách ruột đóng đô trên kênh livestream” bị chửi cho mất mặt ra thì người khác muốn cướp chỗ vô cùng khó khăn.
Ai biết mấy năm trước mỗi ngày Streamer chiếu cái gì, đột nhiên nói “nhìn quen quen” chẳng phải rất kỳ cục sao.
Thế nhưng phòng livestream nhân tài lớp lớp, đúng là có người biết.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: A tôi nhớ rồi, Streamer năm đó ở hòn giả sơn biệt uyển Hoàng gia cũng gặp phải công chúa Bắc Cương và Vu Mã Quân ấy ấy nhau, chậc chậc chậc, tôi còn ghi âm lại nữa cơ. Không nói cái khác, tiếng rên của công chúa Bắc Cương đúng là cực kỳ chuyên nghiệp.
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Tầm Ma]: Chính xác!
Thế nhưng lúc trước chỉ có Khương Bồng Cơ dự thính, bây giờ thêm một tay vừa lấy được bằng lái - Từ Kha.
Khương Bồng Cơ nhờ vào thính lực cao cường mới có thể nghe thấy âm thanh và cuộc nói chuyện bên kia, đám khán giả livestream thì không cần, bọn họ chỉ cần mở to âm lượng, liền dễ dàng nghe thấy tiếng ngâm rên và thở dốc cùng những âm thanh va chạm khó diễn tả.
Từ Kha vô cùng xấu hổ ngồi nhấp nhổm không yên.
Khương Bồng Cơ thấy cậu ta như vậy liền liếc mắt thấp giọng hỏi: “Trên ghế có sâu hả? Đừng có mà láo nháo, nghe cho rõ đi.”
Từ Kha trong phút chốc cảm thấy thế giới quan của mình vỡ tan.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Đối diện là người quen cũ.”
Cô làm dấu hiệu số 4, rồi lại ra hiệu về phía Bắc.
Từ Kha hiểu ra, tròn mắt mở to, cũng không thèm để ý cái khác tiếp tục lắng nghe tiếng động bên kia.
Hai người rất may mắn, bên kia đã lăn qua lăn lại mấy lần, giờ đã mưa tạnh mây tan, chỉ còn tiếng nói chuyện và tiếng thở dốc
“Tứ lang thật là tuyệt tình.” Công chúa An Y Na nhan sắc như mùa xuân, cơ thể hình chữ S quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, người phủ một lớp mồ hôi mỏng và những dấu vết mập mờ, khiến người miệng đắng lưỡi khô, không khó để đoán ra cuộc chiến vừa rồi kịch liệt như thế nào, “Vợ đẹp sắp lấy rồi không nghĩ tới ngài còn có thời gian rỗi hẹn hò cùng thiếp. Làm thế này không thấy áy náy với Tứ hoàng tử phi à?”
Vu Mã Quân ôm lấy công chúa An Y Na, bà chị dâu của hắn, tay kia nắm lấy ngón tay thon dài đang di di trên ngực hắn, đặt một nụ hôn trên môi người đẹp, cười lạnh nói: “Lấy cô ta về chỉ vì muốn lôi kéo Sùng Châu, chẳng qua cũng chỉ là bình hoa, nào có thể so sánh với nàng? Nàng là cục cưng trong trái tim ta, là tính mạng ta, cô ta chỉ là thứ đồ trang trí ngay cả tư cách làm ấm giường cho ta cũng không có, sao thế, nàng ghen à?”
An Y Na thở hổn hển, áp chế cơn kích tình còn dư âm trong cơ thể, cô ta đưa tay cài lại quần áo, vén mái tóc ra sau tai nói: “Chàng đúng là người bạc tình bạc nghĩa, nói thế nào thì đó cũng là thê tử của chàng.”
“Nàng còn là chị dâu của ta.”
Ngụ ý nếu không phải là người bạc tình, sao hắn có thể lén lút qua lại với chị dâu của Nhị ca mình suốt mấy năm liền chứ?
“Nhưng An Y Na là người đặc biệt nhất, đối với người ngoài ta có bạc tình thế nào cũng không sao, nhưng nàng mới là người vợ mà ta công nhận, là một nửa của cuộc đời ta, sau này là người cùng ta chia sẻ thiên hạ. Vu Mã Quân có chút buồn rầu, ai mà muốn người con gái của mình là vợ danh chính ngôn thuận của người đàn ông khác chứ: “Còn về thứ nữ của Liễu gia, đợi mấy ngày sau em muốn xử lý cô ta thế nào cũng được.”
An Y Na nhíu mày, dựa vào ngực hắn, hỏi: “Cho cô ta thành người cụt cũng được?”
Từ Kha nghe thấy toàn thân rét run, từ cuộc nói chuyện này cậu đã đoán ra thân phận hai người phòng kế bên, không khỏi lén liếc nhìn Khương Bồng Cơ một cái.
Thế nhưng lang quân nhà cậu cũng không có tức giận, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn rất bình thản lạnh lùng
“Người cụt? Ha ha ha...” Vu Mã Quân lập tức cười phá lên, nụ cười vô cùng hiền lành: “Đừng nói người cụt, cho dù nàng muốn quăng cô ta vào hố bọ cạp, trói cô ta đi nung sống... Chỉ cần nàng thích tất cả đều được.”
“Chàng thật là độc ác.” Công chúa An Y Na cười khẽ.
“Nàng cũng độc có thua gì, phụ xướng phu tùy, ta tự nhiên cũng phải độc ác.”
Nói xong, Vu Mã Quân đưa tay luồn vào cổ áo rộng của cô ta, hai người lại giống như sắp quấn vào nhau.
“Đừng nào, chàng thật kỳ quá à, mỗi lần gặp ta luôn đòi làm chuyện này.” Công chúa An Y Na hờn dỗi đẩy hắn ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo: “Nơi này mặc dù an toàn yên tĩnh, nhưng cũng không đảm bảo sẽ không lộ tẩy. Nhị ca chàng trông ta rất chặt, đừng làm quá đáng.”
Nghe nhắc tới Nhị ca, sắc mặt Vu Mã Quân u ám lại.
“Yên tâm, nơi này là địa bàn của Vương thúc, an toàn hay không, mấy năm này nàng còn không phải rõ ràng nhất?”
Chuyện của Vu Mã Quân và công chúa An Y Na, Xương Thọ Vương cũng biết, không chỉ biết còn cho bọn họ một nơi hẹn họ vô cùng lý tưởng.
“Chàng thiệt là, sao lại không cẩn thận như thế, đi tin tưởng hoàn toàn Vương thúc?” Công chúa An Y Na hờn dỗi lườm hắn một cái, Vu Mã Quân không tức giận mà còn có chút vui vẻ, ngọn lửa tình vừa mới đè xuống nay lại bùng lên: “Không sợ ông ta để lộ ra à?”
“Sợ cái gì?” Vu Mã Quân cười lạnh: “Dù sao cũng đều là người cùng thuyền cùng hội, hai chúng ta nếu không ổn thì ông ta cũng chẳng thoải mái gì.”
Nói thì nói như thế, nhưng công chúa An Y Na không muốn, Vu Mã Quân cũng sẽ không ép.
Hai người lại liếc mắt đưa tình, rồi tự thu dọn quần áo đi tắm rửa trong nhã gian
Nửa ngày sau, trên khuôn mặt ngoài chút ý xuân thì mọi thứ đều trở lại bình thường.