Nhân tài nhiều như sao trên trời, chỉ hiềm mỗi thân phận cậu ta thấp kém, không thể giữ chân những sĩ tộc tài hoa chớ đừng nói là con trai của Liễu Xa.
Nhưng dù không lôi kéo nổi cũng có thể làm bạn được mà.
Nhìn người kia phóng khoáng như vậy, có lẽ cũng là kẻ lòng dạ rộng lớn, không câu nệ chuyện thế tục.
Nghĩ vậy, nỗi tiếc nuối trong lòng Hoàng Tung cũng vơi đi phần nào, cậu ta lại tiếp tục xem kịch vui.
Khương Bồng Cơ thấy mắt trái Phương mập bầm đen như gấu trúc, liền ngứa mắt cho mắt phải gã ta đồng đều với mắt trái: “Hừ, tiểu gia làm gì có đứa con trai hèn nhát như ngươi. Dù có là con của ta thì chắc chắn là mẹ ngươi lang chạ ở đâu rồi mới có ngươi.”
Lời chế giễu khiến đám khách cả đại sảnh cười ồ lên.
Câu này của Khương Bồng Cơ đã nhục nhã từ mẹ đến cả nhà người ta luôn rồi.
“Ngươi, ngươi không sợ bị bằm thây sao!”
Phương mập bị tiếng cười xung quanh làm tỉnh táo lại, trong phút chốc xấu hổ mặt đỏ như gấc, cố gân giọng lên uy hiếp.
“Nếu ngươi còn chút mặt mũi thì gọi cha ngươi tới đây, ta chấp hết cha con ngươi luôn.”
Khương Bồng Cơ không hề nói đùa, nếu Phương mập có gan gọi người tới thì cô không ngại đánh thêm một trận.
Phương mập tức muốn hộc máu, Khương Bồng Cơ còn sợ chưa đủ đô chêm thêm một câu.
“Có điều đến lúc đó ngươi phải gọi ta là ông nội rồi.”
Câu này vừa dứt, không ít người não còn chưa load kịp, không hiểu ý cô là gì.
Chỉ có ba người Phong Cẩn, Phong Giác và Từ Kha đầu óc nhanh nhẹn nhận ra ẩn ý trong đó, suýt nữa sặc cả nước miếng.
Hoàng Tung cũng là người tinh ranh, ngay sau đó liền hiểu ra.
Khương Bồng Cơ rõ ràng là nói, cô đánh Phương mập một trận bắt gã ta gọi cô là cha, nếu cha Phương mập tới bảo đảm cũng sẽ bị đánh cho lăn lộn kêu khóc gọi cha... Nếu vậy thì Phương mập sẽ rớt xuống đời cháu, phải gọi Khương Bồng Cơ là ông nội.
Chậc, câu này đúng là đụng chạm tới cả nhà người ta rồi.
“Cút đi, tiểu gia trước giờ đều không để sót người sống. Nếu không phải nể mặt cha ngươi thì có lẽ giờ ngươi đã nằm phơi xác rồi.” Khương Bồng Cơ cười lạnh uy hiếp: “Ngươi muốn mách lẻo cũng được, thích thì cứ mách. Tiểu gia muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có lý hay tiểu gia có lý.”
Dù đầu câu chuyện là Phương mập và Hoàng Tung muốn tranh giành khôi thủ, nhưng tranh qua cãi lại cuối cùng Phương mập lại muốn lột sạch quần áo của Khương Bồng Cơ làm cô nhục nhã. Chuyện này đã không đơn giản là xô xát nhỏ nữa, nếu làm to chuyện sẽ khó mà xử lý được.
“Ngươi, ngươi đợi đó!”
Phương mập bị Khương Bồng Cơ tùy tiện quăng xuống đất, cái mông đập vào nền nhà như muốn gãy cả xương cụt.
Gã một tay ôm mặt, một tay ôm mông thảm hại trốn đi, trước đó còn không quên để lại lời cảnh cáo.
“Hoan nghênh lần sau trở lại.”
Khương Bồng Cơ không chút e sợ phất tay.
Mặt Phương mập đỏ lè tức nghẹn, rời đi dưới sự tháp tùng của đám tay sai khập khiễng.
Đến khi Phương mập đi khuất, Khương Bồng Cơ mới thu lại nụ cười vô sỉ, vẻ mặt trở lại lạnh lùng như xưa.
“Đập phá chỗ của người ta te tua thế này, nhớ bồi thường đó.”
Cô nói với Phong Cẩn.
Nếu không phải em trai Phong Cẩn chọc ghẹo người ta, cô cũng đâu bị vạ lây như vậy.
Phong Cẩn cười ôn hòa đúng mực, Hoàng Tung đứng bên cạnh vội nói: “Chuyện hôm này đều do Hoàng mỗ mà ra, tiền bồi thường Hoàng mỗ sẽ trả, lát nữa để gia đinh mang tới. Chuyện này sao có thể để Phong huynh bồi thường.”
Hoàng Tung tuy là con cháu hoạn quan, nhưng ngoài việc danh tiếng không tốt thì mọi thứ đều khiến người ta phải ganh tỵ.
Nói đến tiền tiêu vặt, trong số mọi người tại đây thì túi cậu ta rủng rỉnh nhất.
“Đây là ai?”
Khương Bồng Cơ vừa rồi cũng nghe thấy lai lịch Hoàng Tung, nhưng vẫn giả bộ biết còn cố hỏi.
Hoàng Tung ngượng ngùng giới thiệu: “Tại hạ Hoàng Tung, nếu Liễu lang quân không chê, có thể gọi Bá Cao là được rồi.”
“Được.” Khương Bồng Cơ gật đầu.
Hoàng Tung mắt sáng lên.
Phong Cẩn cảm giác rất điềm đạm xa cách, còn Khương Bồng Cơ lại không như thế.
Nói cách khác, cậu ta có cơ hội làm thân rồi.
Vu Mã Quân nãy giờ bị xem là quần chúng lúc này mới mở miệng.
“Vị tiểu lang quân vừa rồi là con trai cưng của Thừa Ân Hầu, Lan Đình làm nhục cậu ta như vậy, Thừa Ân Hầu sẽ không để yên đâu.”
Thừa Ân Hầu chính là vị đại tướng quân họ Phương kia, ông ta nắm trong tay trăm ngàn cấm quân Thượng Kinh.
“Sợ cái gì, nếu nó có gan tới đây thì cứ nói sự thật thôi. Thời buổi gì rồi, tưởng ta không có cha à?”
Khương Bồng Cơ giễu cợt, vụ “so cha” cuối câu khiến Vu Mã Quân nghẹn lời.
Phương mập kéo tới hai ba chục tay sai, không những đánh không lại còn bị người ta dần một trận. Phương đại tướng quân muốn mất mặt thì cứ việc đi rêu rao.
Nếu người ta thật không cần mặt mũi tới làm phiền cô, Khương Bồng Cơ cũng chẳng cần lăn tăn gì.
Muốn so cha thì so, tưởng nhà ta không có cha à?
Năm đó cô xúi Liễu Xa đi Sùng Châu, triều đình liền phái người đến đảm nhiệm Quận thủ quận Hứa.
Chỉ tiếc quận Hứa được Liễu Xa quản lý rất chặt chẽ, dân chúng cũng không phục vị quan mới tới. Nay đã ba năm trôi qua song trên thực tế quận Hứa vẫn nằm trong sự khống chế của Liễu Xa. Vì chuyện này mà Quan Gia vẫn thầm bực bội, nhưng lại không dám làm chuyện gì manh động.
Miếng bánh thơm bự như quận Hứa chỉ có thể nhìn không thể ăn, ai mà không khó chịu?
Bây giờ Quan Gia muốn lấy hôn sự của Vu Mã Quân và Liễu Huyên để kéo Liễu Xa về phía hoàng thất.
Mượn hôn nhân của con cái, dần dần để Liễu Xa giao ra quận Hứa.
Có lý do này, một con chó của Hoàng đế như Phương đại tướng quân sao có thể đi cắn Khương Bồng Cơ?
Chẳng những không thể cắn mà còn phải tới nhà xin lỗi.
Phong Cẩn nín cười, hình tượng công tử thanh cao suýt nữa đã bị hủy hoại.
“Mấy năm không thấy, miệng lưỡi Lan Đình vẫn sắc bén như thế, cũng không biết trên đời này ai chịu nổi tính tình của cậu.”
“Có câu nồi nào úp vung đó, thế gian lớn như thế rồi sẽ kiếm được thôi, chuyện này không cần Hoài Du quan tâm.” Khương Bồng Cơ đưa tay nhận lấy cây quạt đàn hương của mình phe phẩy, chợt nghĩ đến cái gì đó: “Mấy tháng trước cậu gửi thư nói Tĩnh Nhàn đã mang thai tháng thứ tư, nhẩm tính chắc hai tháng nữa lâm bồn phải không?”
Được sự tác hợp của Liễu Xa, Phong Cẩn cuối cùng đã cưới Ngụy Tĩnh Nhàn.
Đối với thế gia Phong thị mà nói, Ngụy Tĩnh Nhàn xuất thân hơi thấp một chút, nhưng vì cô không phải dâu trưởng nên cũng không cần quá hà khắc.
Vợ chồng Phong Nhân cũng đã hỏi qua ý kiến Phong Cẩn về cô gái được Liễu Xa giới thiệu, thấy con trai cũng thích liền định ra hôn sự này.
Ở thời đại này thì Phong Cẩn đúng là một người chồng tốt, ít nhất Khương Bồng Cơ không thấy dấu hiệu của người phụ nữ thứ hai bên cạnh cậu ta.
Điều này cho thấy hậu viện Phong Cẩn tương đối sạch sẽ, ngoài chính thê thì không có thêm phụ nữ bát nháo nào nữa.
“Ừm, mấy tháng này bụng ngày càng lớn, tháng trước ăn cái gì nôn ra cái đó, cả người gầy xọp đi, Cẩn nhìn mà đau lòng hoảng sợ.”
Phong Cẩn lần đầu tiên làm cha, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Với trình độ y học thời đại này, phụ nữ sinh con như đi một chuyến tham quan điện Diêm Vương, sơ sẩy một cái là một xác hai mạng.
“Ta nghe mấy người già nói, thai đầu tiên thường khó sinh. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn tốt nhất nên mời thầy giỏi phụ khoa và bà đỡ có kinh nghiệm phong phú ở lại trong nhà chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất trắc.” Phong thị giàu có, mời một đoàn nhân viên thai sản tới tận nhà chăm sóc cho thai phụ cũng thoải mái.
Phong Cẩn gật đầu đồng ý, nếu bảo đảm thêm thì anh cũng yên tâm hơn một chút.