Phong Cẩn nhíu mày: “Vậy đệ cũng không nên kéo Lan Đình vào chuyện này. Nếu người bị đệ điểm danh không phải Lan Đình mà là một người vô tội khác thì sao? Tên Phương lang quân kia là cậu ấm, làm việc không theo lẽ thường, đệ có thể chắc chắn nắm chắc mọi việc trong tầm tay sao?”
Bình thường bẫy anh trai thì thôi, giờ cả bạn của anh trai cũng dám bẫy nữa, không biết là ai dạy dỗ ra cái thằng nhóc ương bướng này.
Phong Giác chớp mắt, cười như không cười đáp lại: “Nếu đệ không nhận ra Lan Đình huynh thì sẽ không làm ẩu đâu.”
Vì đã nhận ra nên mới không lo ngại gì.
Phong Cẩn hiểu ý của em trai, trong lòng đột nhiên dấy lên lửa giận.
Lần gặp nhau này lại chia tay trong bầu không khí chẳng vui vẻ gì.
Chờ hai anh em Phong gia rời khỏi, thấy Từ Kha như có điều suy nghĩ, Khương Bồng Cơ bèn hỏi: “Ngươi còn đang suy nghĩ chuyện hai anh em Hoài Du và Hoài Giới à?”
Từ Kha nói: “Mấy năm trước, Kha cũng từng nói chuyện vài lần với Phong lang quân, cậu ta vốn không phải loại người câu nệ dòng dõi huyết thống, không ngờ bây giờ lại...”
Khương Bồng Cơ giải thích: “Đầu tiên, con người luôn thay đổi. Hoài Du không còn là thiếu niên non nớt nữa mà đã thành thanh niên rồi, suy nghĩ sao có thể mãi không thay đổi được chứ? Tiếp đó, cậu ta không có ý câu nệ dòng dõi gì, cũng không xem thường người không phải sĩ tộc, chỉ là không thích tên Hoàng Tung kia mà thôi.”
Từ Kha không hiểu: “Nhưng vừa rồi...”
“Hiếu Dư, giả dụ ngươi có một đứa em trai. Trong mắt ngươi, đứa em này còn bé bỏng thơ dại, cần được ngươi che chở bảo vệ. Bỗng một ngày xuất hiện một kẻ không ra đâu vào đâu, nhìn khắp từ trên xuống dưới cũng không tìm được điểm nào vừa mắt, nhưng em trai ngươi lại coi trọng cái tên không ra đâu vào đâu ấy đôi phần, là huynh trưởng, trong lòng ngươi có dễ chịu không?” Khương Bồng Cơ cười: “Cái tên không đâu vào đâu ấy là Hoàng Tung.”
Từ Kha im lặng.
Cậu là con một, không hiểu suy nghĩ cuồng em trai cho lắm.
“Hoài Du không muốn Hoài Giới kết bạn với Hoàng Tung cũng là vì muốn tốt cho em trai mà thôi. Dù ông nuôi của Hoàng Tung có hòa hảo với sĩ tộc đến mức nào, trung lập ra sao, chỉ cần hoàng đế còn phòng bị thế gia sĩ tộc, thì lập trường của Hoàng Tung và Hoài Giới còn đối lập. Tình nghĩa cá nhân sâu đậm thì cũng có ích lợi gì? Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết sau này Hoàng Tung có lật mặt hay không?”
Từ Kha nghe mà cảm khái: “Nói vậy, Phong lang quân đúng là có lòng.”
“Nhưng cũng không chịu nổi sự phản nghịch của em trai. Ấn tượng của Hoài Du với Hoài Giới là đến trước thì làm chủ, sợ là khó bề xoay chuyển, huống hồ... Hoài Du thật sự có chút để tâm đến vấn đề dõng dõi, đây là bệnh chung của quý tử thế gia, cũng thường thôi. Tính ra trong mắt người khác thì Hoài Giới mới là người kỳ lạ.”
Từ Kha hồi tưởng lại lời của Phong Giác, cảm thấy rất đồng tình.
“Vậy cũng hơi tiếc...”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Tiếc gì?”
“Tính cách của Phong Tam lang quân có vẻ hợp với ngài đó.”
Đều có khuynh hướng phản xã hội, xuất thân sĩ tộc lại không có cảm giác hơn người vì giai cấp của mình, ý thức cái tôi rất mạnh.
“Chậc, thôi thôi. Nếu ta bắt cóc em trai bé bỏng của Hoài Du, ngươi nghĩ xem Hoài Du có ghi thù ta không?”
Từ Kha im lặng, nghĩ đến trình độ bảo vệ em trai của Phong Cẩn, chuyện này khó nói.
Khương Bồng Cơ dẫn Từ Kha dạo chợ đêm, mua túi lớn túi nhỏ mang về, cầm hai tay không xuể, còn treo cả lên cổ.
Phương mập bị Khương Bồng Cơ đập cho một trận nhừ tử được thủ hạ đỡ hai bên, khập khiễng về nhà.
Còn chưa đến cửa đã nước mắt ngắn nước mắt dài, bù lu bù loa lên ăn vạ: “Ôi cha ơi, con trai cha bị đánh thê thảm quá, cha nhất định phải đòi lại công bằng cho con, hu hu hu...”