Ngột Lực Bạt không biết chửi lại, chỉ đành dùng cặp mắt to như chuông đồng trừng chưởng quỹ, song chưởng quỹ vẫn điềm nhiên như không.
Bị đồng đội ngu như heo cản trở, phu nhân Ngột Lực Bạt không thể mua được cây trâm long phượng kia. Dưới tài ăn nói của chưởng quỹ, cây trâm được một phu nhân khác mua lại với giá năm mươi bảy nghìn quan tiền.
Vị phu nhân đó tháo trâm trên đầu ra đeo luôn cây trâm long phượng kia lên, những viên ngọc rũ xuống va vào nhau theo bước chân bà ta, tiếng vang đinh đang nghe vô cùng vui tai. Khi đi dưới ánh mặt trời, cây trâm rực rỡ óng ánh làm bà ta nổi bần bật giữa đám đông.
Những phu nhân khác thấy vậy vô cùng hối hận, còn phu nhân Ngột Lực Bạt thì tức xanh cả mặt.
Nếu không phải do chồng bà ta cản trở thì cây trâm đó đã thuộc về bà ta rồi, giờ nó lại nằm trên đầu người khác.
Bà ta kiềm chế cơn giận, dặn dò chưởng quỹ nếu có hàng nhất định phải báo bà ta ngay lập tức.
Chưởng quỹ cười đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có ông ta biết.
Những thứ càng dễ có được thì càng không đáng tiền, cứ để cho mấy phu nhân kia nhìn cây trâm thèm thuồng đi, đến khi bọn họ càng đố kỵ càng ngưỡng mộ thì lại ra mắt bộ trang sức thủy tinh mới, như vậy còn lo bán không được giá sao?
Tầng lớp trí thức tuy chướng mắt nhưng đúng là thông minh hơn những tên Bắc Cương đầu óc đơn giản tứ chi phát triển khác.
Chưởng quỹ ở đây nhiều năm hiểu rất rõ tình hình nội bộ Bắc Cương, bây giờ Đông Khánh hỗn loạn như thế, nếu không chuẩn bị tốt e là không ngăn nổi vó ngựa quân Bắc Cương.
Việc thương nhân như ông có thể làm được chỉ là kiếm càng nhiều tiền hơn từ túi của bọn Bắc Cương, khiến nơi đây càng trở nên sính ngoại.
Từ xưa đến nay, kiếm tiền từ phụ nữ và trẻ em là dễ nhất, lời của chủ nhân thật quá chí lý.
Bắc Cương không thiếu vàng bạc, giao dịch với số tiền lớn như thế không thể dùng tiền đồng lẻ tẻ mà phải đổi thành vàng bạc châu báu.
Vì vậy lúc số tiền hai trăm ba mươi nghìn quan được chuyển tới cửa hàng, dù là chường quỹ quen nhìn số tiền lớn cũng không nhịn được cảm khái.
“Số tiền này đúng là kiếm được còn nhẹ nhàng hơn gió.”
Tụ Bảo Trai làm ăn buôn lậu ở nhiều vùng dựa vào chênh lệch giá, nên khi ông bỏ ra một số tiền lớn mua năm trăm con ngựa hạng trung và hơn chục nghìn tấm da dê thì hoàn toàn không ai hoài nghi, chỉ cho rằng Tụ Bảo Trai muốn đến Đông Khánh kiếm một khoản tiền bất chính từ vật tư chiến tranh.
Bắc Cương có rất nhiều ngựa tốt, Tụ Bảo Trai cũng không mua loại tốt nhất nên muốn bán thì bán thôi. Còn da dê thì bọn chúng càng không để ý, nhà nào ở đây chẳng có thứ này, lót đất làm thảm còn chê khó ngửi nữa là.
Thế nên khi lô hàng này và số vàng bạc châu báu còn dư được chuyển về Sùng Châu, không một ai truy cứu.
Khi Liễu Xa nhìn thấy những thứ này liền thở dài: “Đúng là tiền tài do gió đưa đến.”
Chưởng quỹ đã mặc lại trang phục Trung Nguyên.
Đầu cài trâm ngọc, tay áo rộng, ngoài khuôn mặt có màu da đậm hơn người Trung Nguyên ra thì còn lại đều y như người Đông Khánh chính gốc.
Nghe Liễu Xa nói xong ông có hơi buồn cười: “Vàng bạc châu báu nhiều như vậy thì gió phải lớn thế nào mới thổi được tới…”
Liễu Xa nghẹn lời, ông lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật là, miệng lưỡi ngày càng sắc bén rồi.”
Từ khi Cổ Mẫn qua đời, vị chưởng quỹ này đã nhiều năm chưa đặt chân vào địa phận Đông Khánh. Nếu không phải Liễu Xa tin tưởng lòng trung thành của ông ta với Cổ Mẫn thì sợ là cũng không dám giao toàn bộ sản nghiệp bên ngoài của chi thứ hai Liễu thị cho ông ta quản lý. Bây giờ ông ta tự mình trở về cũng làm cho Liễu Xa có chút ngoài ý muốn: “Trước kia lễ tết kêu ngươi về ngươi nói là sức khỏe không tốt, nay sao lại về rồi?”
Chưởng quỹ híp mắt nói: “Trở về thăm tiểu chủ nhân.”
Sản nghiệp của Cổ Mẫn phải có hậu nhân đến kế thừa, trước đây chưởng quỹ còn lo lắng nhưng giờ thì ông yên tâm rồi.
Về phương diện kinh doanh, vị tiểu chủ nhân này mạnh mẽ hơn chủ nhân nhiều. Chủ nhân ít nhiều cũng chỉ là buôn bán đàng hoàng kiếm tiền, còn tiểu chủ nhân thì trực tiếp đi cướp luôn.
Liễu Xa hỏi: “Vậy đống da dê và ngựa thì sao?”
Chưởng quỹ nhẹ giọng đáp: “Một tháng nữa là thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Sau trận động đất ở Đông Khánh, phương Bắc hầu như trở thành địa ngục trần gian, dân chúng lưu lạc khắp nơi, trên người mang được bao nhiêu gia sản chứ? Mùa đông này sẽ rất khó vượt qua. Những miếng da dê này giá rất rẻ, nếu có thể nghĩ cách khử mùi hôi làm thành quần áo thì ấm hơn quần áo vải thô bình thường rất nhiều.
Chưởng quỹ lại nói: “Về phần ngựa, kỵ binh Bắc Cương đã quá thuần thục rồi, nhưng Đông Khánh lại... Ài, hành quân đánh trận sao có thể thiếu ngựa? Ngựa này phẩm chất không tốt lắm, không phải huyết thống ngựa chiến, thường bị thịt làm thức ăn, nên sẽ không bị để ý.”
Bởi vì đây là lần đầu tiên nên chưởng quỹ cũng không mua quá nhiều, chỉ có thể từ từ mưu tính.
Liễu Xa trầm mặc một hồi: “Ngươi tinh tế hơn ta nhiều, trước thay mặt Lan Đình cám ơn ngươi. Phía quận Hứa ta kiếm được một ít lương thực, lúc đó ngươi đưa qua cho Lan Đình luôn nhé. Chỗ nó quản lý đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, không hổ là con gái của A Mẫn.”
Đây chính là vị nữ đế đầu tiên từ cổ chí kim, sao có thể không ưu tú?
Chưởng quỹ nói: “Phụ mẫu phi phàm, con cái ắt không tầm thường.”
Nói xong, chưởng quỹ dường như nghĩ đến cái gì, cau mày hỏi: “Ngài còn khống chế được quận Hứa không?”
Liễu Xa cười: “Vẫn ổn.”
Mặc dù ông bị điều làm châu mục Sùng Châu, nhưng quận Hứa mới là đại bản doanh mà ông dốc sức nhiều năm.
Vị quận thủ quận Hứa mới mà Hoàng đế Đông Khánh phái tới quá cùi bắp, mấy năm nay vẫn không thể triệt để nắm được quận Hứa. Xui xẻo hơn lại đụng trúng trận động đất ở phương Bắc, Hoàng đế dời đô, uy tín cả triều đình sụt giảm mạnh, giờ ông ta chỉ là một tên quận thủ có tiếng mà không có miếng.
Nếu không Liễu Xa sao có thể dùng quan hệ kiếm một mớ lương thực vụ thu từ quận Hứa?
Tích lũy mấy năm, ông đã kiếm đủ lượng lương thực chống chọi với chiến tranh Bắc Cương!
Thế nhưng con gái nhà mình hình như có ý định khác, Liễu Xa cũng án binh bất động, chuẩn bị sẵn sàng nhìn ánh mắt con gái mà hành động.
Liễu Xa để chưởng quỹ đem hai trăm nghìn thạch lương thực đi trước, đồng thời phái năm nghìn bộ binh và hai nghìn cung kỵ binh hộ tống.
Phương Bắc hiện giờ vô cùng hỗn loạn, Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quân hoành hành, dọc đường nếu không chú ý không chừng sẽ bị mất trắng.
Chớp mắt đã vào giữa tháng chín, cái nóng ngày hè dần dần lui xuống, dân chúng huyện Tượng Dương cũng đã đổi sang quần áo mát mẻ của mùa thu.
Bé Trường Sinh nhà Phong Cẩn đã được năm tháng, bé con hoạt bát hiếu động, thường bi bô lăn từ góc bên này sang góc bên kia. Bé không thích ở trong phòng mà thường xuyên muốn ra ngoài chơi. Tỳ nữ muốn bế bé liền đập tay người ta, nếu cứ khăng khăng muốn bế, bé sẽ gào to lên, nhưng không hề rơi nước mắt.
Dần dà vợ chồng Phong Cẩn liền chiều theo ý con.
Chỉ là bọn họ không ngờ bé con càng lớn càng quậy.
Như hôm nay, không biết sao bé lại bám Phong Cẩn như sam, ôm lấy tay áo anh không chịu buông, cứ muốn chui đầu vào trong.
“Tĩnh Nhàn, bế Trường Sinh đi đi. Ta mà còn không đi sảnh chính vụ thì Lan Đình lại giễu cợt nữa cho coi.”
Có lẽ là hiểu được ý Phong Cẩn, Trường Sinh liền mím môi lặng lẽ khóc, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống
Bé không khóc ra tiếng cũng không gào thét, chỉ yên lặng ở một bên nhìn Phong Cẩn mà rơi lệ.
Ngụy Tĩnh Nhàn đau lòng, cô thật sự không nỡ để con khóc, chỉ có thể cưng chiều dỗ dành: “Hay là chàng lén mang Trường Sinh theo?”
Phong Cẩn trừng mắt nghiêm giọng nói: “Nàng thật hồ đồ, nơi làm việc há có thể để con nít tới?” >