Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 453



Lý Uân còn đang hoang mang không biết chuyện hệ trọng gì, vừa nghe việc này là vì giúp người dân sống qua mùa đông đã nhiệt huyết dâng trào, lập đứng đồng ý.

Thấy vẻ mặt kia của anh, mọi người đều hoài nghi nếu cho anh chàng lập quân lệnh trạng không biết chừng anh chàng cũng đồng ý luôn.

[Lão Đại Nhiều Quá Đi]: Voãi! Streamer rác rưởi!

[Xin Bỏ Qua]: Lúc trước sai Lý Uân làm ruộng, giờ lại sai anh đi đan áo len, cô đúng là quá đáng rồi nha!

[Để Tôi Trả Tiền]: Streamer rác rưởi +1, tha cho anh chàng đi, để tôi.

[He He He He]: Streamer rác rưởi +2, có bản lĩnh thì tan làm đừng chạy, chúng ta lên sân thượng luận bàn, ức hiếp chàng Lý Uân đơn thuần của tui, lương tâm Streamer cô không đau sao? Để hai tay cầm thương của Lý Uân ca đi cầm que đan áo len, cái não của cô sao lại nghĩ ra thế?

Khương Bồng Cơ thờ ơ với màn vây đánh này, thậm chí còn mặt dày bình luận một câu.

[Streamer V]: Cái này là người tài thì vất vả, ức hiếp cậu ta chỗ nào chứ?

Sau đó, toàn bộ màn hình đều là chữ “phỉ nhổ”, biểu đạt rõ sự khinh miệt của bọn họ đối với Khương Bồng Cơ.

Thực tế chứng minh, Lý Uân quả là khéo tay hơn Khương Bồng Cơ.

Anh nhìn kĩ kiểu đan hoa văn cơ bản, sau đó ôm cuộn len bên kia nghiên cứu hồi lâu, mới đầu đan còn có chút luống cuống sau đó quen dần thì ngay ngắn hẳn, không bao lâu đã đan được một chi tiết nhỏ khoảng bằng ngón tay cái.

“Cái này quả là thần kỳ, hóa ra là có thể làm như vậy...”

Lý Uân kinh ngạc nhìn sợi len lông cừu chồng chéo mà thích thú vô cùng, anh vội vàng đi nghiên cứu những kiểu phức tạp hơn: “Đan thứ này vào với nhau vừa mềm vừa dày, cảm thấy còn ấm hơn mười lớp vải gai ấy.”

Lần này đến lượt Khương Bồng Cơ cạn lời rồi.

Mấy người Phong Cẩn hiếu kỳ sán lại, dùng ngón tay sờ sờ, quả thực vô cùng mềm mại và dày dặn, chỉ không biết khả năng giữ ấm ra sao.

Nhưng mà…

“Với tốc độ đan này, không biết mất bao lâu mới đan được một bộ quần áo.”

Hiệu suất quá chậm, Phong Cẩn có chút ghét bỏ.

Khương Bồng Cơ trợn trắng mắt, rút một tờ giấy trúc vẽ hình chiếc áo đơn giản mở ra trước mặt mọi người, trầm giọng nói: “Cậu thật sự nghĩ rằng dùng lông cừu đan quần áo mặc trên người đấy à? Riêng hai tay áo đã không biết nặng thế nào rồi thì mặc kiểu gì? Chỉ là đan một bộ mặc lót, ví dụ như này.”

Cô không lựa chọn phương án đan áo len của thời đại người xem livestream mà dùng hình dạng và cấu tạo mà hội Phong Cẩn dễ dàng tiếp nhận, chỉ là tay áo rộng biến thành tay áo chật, sửa đổi đơn giản vạt áo, quần dài thì nghiêng về vải thô.

Tổng thể mà nói không vượt qua phạm vi tiếp nhận của mọi người, chỉ thay vật liệu bằng sợi len.

“Chủ công thật là khéo tay.” Lý Uân khen ngợi.

Anh cứ nghĩ tất cả chủ công đều không làm gì, cả ngày chỉ tay năm ngón, chưa bao giờ phải nếm mùi khói lửa nhân gian... Nhưng sau khi gặp Khương Bồng Cơ, anh lại cảm thấy chủ công như thế này không tệ, giản dị dễ gần, luôn lo lắng, suy nghĩ cho dân chúng.

Đây có lẽ là minh quân mà thầy anh thường nói.

Chủ công tốt như này, đi đâu tìm chứ?

“Ta cũng thấy vậy, huynh chịu khó làm đi.”

Khương Bồng Cơ vỗ vai Lý Uân, đối phương hào sảng đáp lời.

Không tới hai ngày sau, Lý Uân đã đan cho Trường Sinh nhà Phong Cẩn một chiếc áo nhỏ.

Phong Cẩn không biết nói gì.

Tay nghề đan áo len của Lý Uân cũng nhanh chóng thuần thục như bản lĩnh làm ruộng của anh vậy, chỉ mới qua một hai ngày, anh đã đan cho Trường Sinh chiếc áo nhỏ với kiểu hoa văn đơn giản. Bé con mặc xong rất thích, vui vẻ bò khắp nơi.

Có điều bộ quần áo này quá ấm rồi, bé con lập tức không chịu nổi mà muốn cởi nó ra.

“Đúng là giữ ấm tốt.” Phong Cẩn sờ sờ độ ấm trong áo: “Mau mặc thêm cho Trường Sinh, đừng để bị lạnh.”

Lý Uân thất vọng nói: “Chỉ tiếc là không đan nhanh được.”

Phong Cẩn lắc đầu bác bỏ: “Huynh sai rồi, tốc độ này là nhanh lắm rồi. Hán Mỹ, huynh biết làm sao để đan thành quần áo không? Từ khi tằm nhả tơ đến khi dệt thành vải rồi từ vải may thành quần áo, ở giữa không biết còn phải trải qua bao nhiêu công đoạn, tốn bao nhiêu nhân lực. Cho dù là loại vải gai dân thường mặc cũng tốn kém vô cùng. Loại áo lông cừu này làm được như vậy là nhanh rồi.”

Lý Uân hiểu ý Phong Cẩn, vui vẻ ra mặt.

Bọn họ có thể nuôi lông cừu dài xong cắt làm thành sợi len để đan áo, chu kỳ thời gian còn ngắn hơn so với vải vóc.

Mặc dù loại quần áo dày này chỉ mặc được vào thời tiết lạnh, nhưng thứ người dân đang thiếu chính là quần áo giữ ấm.

Quần áo vải gai bình thường không thể giữ ấm, phương Bắc Đông Khánh lại rét vô cùng, bao nhiêu người chết vì lạnh.

Nếu có thể mở rộng loại quần áo lông cừu này, một mùa đông có thể cứu sống bao nhiêu người?

Càng nghĩ Lý Uân càng kích động!

“Chủ công thực sự là người lương thiện.”

Anh cố gắng kìm cơn kích động, hai tay nắm chặt lại.

Phong Cẩn cười nhạo trong lòng, anh không phủ nhận chủ công nhà mình giỏi giang nhưng nói cô là “người lương thiện” ư? Ha ha.

Lý Uân này cũng là người kì lạ, bình thường chủ công hãm hại anh chàng như vậy mà anh còn có thể tìm được chỗ tốt để khen.

Đúng chuẩn bị người bán đi còn cười ngây ngô đếm tiền cho người ta.

Được Phong Cẩn “chỉ điểm”, Lý Uân càng nhiệt tình làm, gần như nghiên cứu thâu đêm.

Mỗi ngày nắm vững hai kiểu hoa văn, sau đó truyền lại cho các nữ công nhân, năng lực học hỏi của họ cũng tốt.

Áo len còn có một ưu điểm, một bộ quần áo có thể phân thành mấy bộ phận để đan. Chỉ cần khống chế tốt số kim đan thành từng mảnh sau đó ghép các mảnh lại với nhau là thành một chiếc áo len hoàn chỉnh.

Cổ Tín ở lại huyện Tượng Dương nửa tháng, trước mặt ông đã đặt ba bộ quần áo hoàn chỉnh, chỉ cần sờ đã cảm thấy rất ấm áp. Nếu nhuộm màu cho sợi len thì còn có thể làm ra nhiều kiểu hoa văn hơn nữa.

Cổ Tín là một thương nhân, rất nhanh tìm được mấu chốt trong đó. Có điều việc kinh doanh này tạm thời chưa thể mở rộng ngoài huyện Tượng Dương, càng không thể mang đến chỗ Bắc Cương kia.

“Tiểu chủ nhân yên tâm, lão nô sẽ nghĩ cách thu mua nhiều da cừu hơn rồi cho người mang tới.”

Bắc Cương chăn thả rộng khắp, nhà nhà đều tích trữ lông cừu như núi. Bọn họ cũng không biết làm sao để xử lý, có một số người còn lấy da cừu làm nhiên liệu đốt. Đi thu mua số lượng lớn căn bản cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Ở Bắc Cương chúng chỉ là đồ bỏ đi, nhưng chuyển đến huyện Tượng Dương thì lại được gia công thành các loại sản phẩm giữ ấm bằng lông cừu, không biết có thể cứu được bao nhiêu người dân. Nghĩ đến điều này, Cổ Tín lại càng ấn tượng với Khương Bồng Cơ.

“Vậy làm phiền chú Cổ rồi.” Khương Bồng Cơ cũng không khách khí.

Đợi qua mùa đông này, sau vụ xuân cô sẽ xuất binh đánh quận Phùng Ấp.

Cô khó chịu với đám Thanh Y Quân bên đó đã lâu, cũng đến lúc mở rộng địa bàn rồi.

“Đúng rồi, lúc chú quay về có thể giúp ta mang một món đồ cho phụ thân không?”

Khương Bồng Cơ bỏ việc đan áo len cho Lý Uân, cô lại khai phá ra một bộ vũ khí công thành.

Lúc rảnh rỗi cô lại ngồi xem bình luận của khán giả về những món nhất định phải ăn vào mùa đông.

Mùa đông giá rét ăn thịt nướng, ăn lẩu đúng là ngất ngây. >