Vệ Từ im lặng, anh biết người ấy tùy hứng đến mức nào. Với cô, danh tiếng là thứ có cũng được mà không có cũng không sao.
“Ngày sau cậu sẽ phải khôi phục lại thân phận vốn có của mình, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài sẽ gây hại đến danh tiếng của cậu.”
Vệ Từ cố gắng kiềm chế để không run rẩy, anh khẽ cắn đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để đè nén sợ hãi theo bản năng.
Vì sao phải sợ?
Không chỉ vì ám ảnh kiếp trước, kiếp này, điều mà anh sợ nhất là cô phát hiện ra điều gì đó và rồi cô sẽ coi anh như một con quái vật.
Khương Bồng Cơ vờ như không hiểu lời anh nói: “Ngủ cùng giường cùng với bề tôi của mình thì sao, đó là chuyện tốt mà.”
Vệ Từ hít sâu, anh đã qua lại với người này rất nhiều năm, đủ để hiểu rằng càng kích động càng dễ lọt vào cạm bẫy của cô. Hành động “ngủ chung giường” hôm nay có thể là do cô nổi hứng nhất thời, nhưng cũng có thể có cạm bẫy nào đó.
Anh phải dồn 200% tinh thần để đối phó mới được.
“Nữ lang cứ đùa.” Vệ Từ trực tiếp chỉ ra giới tính thực của Khương Bồng Cơ: “Nữ lang không thể giả nam cả đời này được, sẽ có ngày khôi phục thân phận. Dù đêm nay chúng ta không xảy ra chuyện gì, nhưng sẽ bị người khác lôi ra đàm tiếu, danh tiếng của nữ lang sẽ bị vấy bẩn. Sao nữ lang không quan tâm gì hết vậy?”
Khương Bồng Cơ chép miệng.
“Ta quan tâm mấy thứ hư danh ấy làm gì, huynh quan tâm à? Đối với dân chúng, ai cho họ lợi lộc thì người đó sẽ là người tốt, là người xứng đáng được họ ca tụng. Ngược lại, nếu ai đụng tới lợi ích của họ thì dù trước đó có làm tốt đến mấy, họ cũng sẽ không do dự mà trở mặt. Huynh nghĩ ta cần ‘danh tiếng’ mà đám ngu dân ấy dâng cho sao? Hừ, ta không cần.”
Gì mà tiếng tốt tiếng xấu chứ?
Trong mắt Khương Bồng Cơ, nó không khác gì gông xiềng vô hình.
Vệ Từ thầm thở dài, anh nên biết rằng, dù khởi đầu có không như lúc trước thì bản chất của bệ hạ vẫn như vậy.
“Từ không để tâm đến thứ hư danh ấy. Đời người cùng lắm là trăm năm, sớm muộn cũng sẽ hóa thành cát bụi mà thôi.” Vệ Từ cảm thấy thật lạ kỳ, không ngờ anh có thể nói chuyện một cách ôn hòa với người này đến thế, chỉ là địa điểm không thích hợp lắm: “... Nhưng... Từ để tâm đến danh tiếng của người...”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vệ Từ lại nói ra lời luôn chôn giấu từ tận đáy lòng.
Chỉ là lời này vừa được thốt ra, một cảm giác nguy hiểm đến khó tin ập đến, xông thẳng từ bàn chân lên tận não.
Vệ Từ cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài đang giữ lấy cổ anh, anh chỉ biết cười khổ.
Hẳn cô đã nhận ra điều kỳ lạ từ anh, cho rằng anh là một con yêu quái nên mới muốn giết chết anh?
Giờ khắc này, lạ là Vệ Từ không sợ hãi chút nào, trái tim đang loạn nhịp cũng dần dần khôi phục tốc độ bình thường.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh hỏi: “Ngươi thật sự là Vệ Từ, Vệ Tử Hiếu?”
Vệ Từ đáp: “Đúng vậy, không thể giả được.”
Một lúc lâu sau, Khương Bồng Cơ không những không bẻ gãy cổ Vệ Từ, còn rất hứng thú mà nói: “Thú vị.”
Ngay từ đầu cô chỉ nghi ngờ thôi, rằng kẻ này rất bất thường, còn giờ thì cô đã có câu trả lời chắc chắn rồi.
Thú vị ư?
Vệ Từ không rét mà run, nhưng lại cảm thấy đây mới là phản ứng nên có của bệ hạ.
Nếu người bình thường phát hiện có người sống lại, người đó biết tương lai của mình sẽ diễn ra thế nào, phản ứng đầu tiên hẳn sẽ là lo sợ, e ngại, thậm chí là muốn giết người đó.
Nhưng điều này đối với bệ hạ của anh mà nói thì chỉ là chất xúc tác gợi lên sự hứng thú của cô.
“Người đã biết ta như vậy...” Vệ Từ cảm thấy như thể không khống chế được lời mình nói nữa: “... Người muốn biết điều gì?”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn anh rồi nói: “Không cần thiết, cũng không muốn biết.”
“Tại sao vậy?” Vệ Từ hỏi.
Khương Bồng Cơ cười giễu: “Giống như việc huynh đọc một quyển sách, mới đọc được phần đầu, huynh cảm thấy câu chuyện ấy sẽ rất hay rất thú vị. Nhưng đột nhiên có người nhảy ra nói cho huynh biết cái kết của câu chuyện ấy, rằng những nhân vật huynh cho là người tốt thực ra lại là một đám xấu xa... Huynh sẽ cảm ơn kẻ lắm lời kia hay sẽ bực tức mà muốn đập cho kẻ đó một trận?”
Vệ Từ: “...”
Cũng có lý ghê, anh không phản bác lại được.
Khương Bồng Cơ buông tay khỏi cổ Vệ Từ rồi xoay người nằm ngửa trên giường: “Thêm một ví dụ nữa, huynh tích góp mãi mới đủ tiền mua được trò chơi mà huynh muốn có đã lâu, đúng lúc ấy có một tên nhảy ra nói cho huynh biết từng đường đi nước bước trong đó, thậm chí là cách phá đảo trò chơi ấy. Huynh vốn phải tự tìm hiểu và mày mò ra, nhưng giờ đã biết hết rồi, huynh sẽ cảm ơn người đó hay vác dao đòi chém hắn đây? Không cần biết huynh chọn phương án nào, ta nhất định sẽ chọn vế sau...”
“Người không cảm thấy... Từ là một quái vật sao?”
Vệ Từ hiểu ví dụ đầu tiên, ví dụ thứ hai tuy không hiểu lắm, nhưng nội dung truyền tải thì giống nhau cả.
Khương Bồng Cơ nhịn cười nói: “Dù là quái vật, cũng là một con quái vật thú vị.”
Vệ Từ giật mình, hai má hơi nóng lên. Sau khi bình tĩnh lại, đôi mắt anh ánh lên chút xót xa, trong lòng thì nảy ra suy nghĩ “quả nhiên là vậy”.
Thú vị... thì cũng chỉ là vật cưng, mà không phải tình yêu, thậm chí còn không với nổi đến thích.
Khương Bồng Cơ nói bằng vẻ sâu xa: “Con người chứ có phải cục đá đâu, con người sẽ thay đổi.”
Sống lại thì có gì hơn người chứ?
Nếu là người thông minh, dù có sống lại hay không thì họ vẫn thành công.
Còn kẻ ngu xuẩn, sau khi sống lại có thể qua được một kiếp nạn, nhưng rồi sẽ vì sự ngu ngốc của mình mà táng thân tại một kiếp nạn khác mà thôi.
Sống lại thôi mà, cũng không phải được bà mụ nặn lại lần nữa, càng không phải được ông trời phú thêm chỉ số thông minh.
Càng ỷ lại vào ký ức kiếp trước sẽ khiến mình thất bại càng thảm hại.
Cô cảm thấy Vệ Từ là một người có đầu óc, không thể không nhận ra điều ấy được.
Cô cũng mong anh không bị những ký ức rối loạn của đời trước làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.
So với tướng ngủ ngoan ngoãn quy củ của Vệ Từ, Khương Bồng Cơ khá là... phóng khoáng.
Cô ngáp một cái, không nhịn được duỗi chân ra, vô tình thế nào mà lòng bàn chân chạm phải bắp chân của Vệ Từ.
Cái lạnh truyền vào lòng bàn chân khiến cô giật nảy mình, tỉnh luôn cả ngủ.
Cô khẽ nhíu mày: “Tin ta đi, vào hè sẽ có rất nhiều người thích huynh, còn mùa đông thì ai cũng muốn tránh xa.”
Khương Bồng Cơ chê nhiệt độ cơ thể của Vệ Từ quá thấp, Vệ Từ cũng cảm thấy cơ thể cô không khác gì một cái lò sưởi, theo bản năng mà nhích tới gần.
Nếu không cố gắng kiềm chế bằng lý trí thì sợ là thân thể của anh đã làm phản rồi.
Đêm đã khuya, Vệ Từ không cố được thêm nữa, người lại đang ốm nên chẳng mấy chốc đã mơ màng thiếp đi.
Sau đó...
“Mạ nó, chắc đêm nay khỏi ngủ luôn.”
Khương Bồng Cơ vốn định đẩy Vệ Từ đang sán vào ra, tuy cô không sợ nóng cũng không sợ lạnh, nhưng làm gì có ai thích bỏ cục đá lạnh cóng vào trong chăn ấm như thế này không?
Sao bảo tướng ngủ tốt lắm mà?
Tốt thế này đó hả?
Cuối cùng, cô cũng mềm lòng mà không đẩy Vệ Từ ra, để kệ cho anh dựa vào mình.
Rảnh rỗi quá nên Khương Bồng Cơ thầm chọc hệ thống chơi.
Cô hỏi: “Lúc tao mới mở livestream mà dẫn đến dị số, đó có phải Vệ Từ hay không?”
Hệ thống muốn giả chết, nhưng nó bị giam trong khu thần kinh của Khương Bồng Cơ, không thể không ngoan ngoãn đáp lại: “Đúng thì sao, nếu cô thấy lo lắng thì cứ giết luôn đi.”
Nếu là kẻ đa nghi, khi phát hiện có người biết trước tương lai của mình có khi đã lo sợ đến mất ăn mất ngủ.
Khương Bồng Cơ cười khinh thường: “Mày nghĩ ai cũng như mày đấy hả? Nên tình hình hiện nay là mày bị giam cầm ở đây, chứ không phải tao bị mày giám sát và ép buộc.”